Vũ Tử vẫn còn đang nhìn hai bóng người phía xa xa, âm thầm kinh ngạc không thôi.
Người nọ không chỉ có tam tu nhất thể, yêu ma, tiên trong truyền thuyết Viễn cổ, mà còn biết cả thuật phân thân, khó phân biệt được thật giả, nhưng tính cách của mỗi phân thân lại hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần bản thể không chết thì phân thân bất diệt. Mặc dù có điều ngoài ý muốn xảy ra, nhưng mà phân thân vẫn có thể theo sự tồn tại của bản thể mà sống sót. Khi tu vi của bản thể tăng lên, tu vi của phân thân cũng sẽ tăng lên.
Bất chợt, Vũ Tử duỗi tay ra khỏi ống tay áo, nói khẽ:
- Tiên pháp của ngươi thật sự hơn người, ta cũng không cần phải vẽ vời cho thêm chuyện ra...
Nàng vừa mở bàn tay ra, chín điểm tinh mang ung dung bay lên, kế đó thì biến mất khỏi không trung đen kịt, không thấy đâu nữa. Lúc trước nàng còn có đề phòng, nhưng hiện tại thì không cần nữa. Nàng quay người lại, đi thẳng vào vấn đề:
- Họa trục của ta ở đâu...
Trong lúc Lâm Nhất dừng chân đợi người, thì cái người nấp trong Thạch trạc long quyển trên cổ tay hắn chợt phấn phấn vô cùng, còn cười nói:
- Với tu vi hiện tại của ngươi, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ rồi đấy. Vô địch khắp nơi cũng không phải là bản lĩnh, Phạm Thiên tứ cảnh viên mãn, thành tựu Chí Tôn tiên đạo, mới là mục tiêu cả đời này của ta. Ha ha! Lão Long ta rất trông chờ vào ngày đó...
Ở trong long quyển, tu vi của Lão Long tăng lên có hạn. Lần trước đối phó với Thương Quý, đã khiến lão hao tổn rất nhiều, hiện tại, gã chỉ mới đạt đến Hợp thể sơ kỳ mà thôi. Hai huynh đệ Thiên Lang thì đều đã là hợp thể viên mãn, ngày sau trở thành Yêu Vương, hay là Yêu Tiên thì cũng không khó. Mà cả hai bọn hắn tuyệt đối không thể đánh đồng được...
Nếu như tu vi của hắn quả thật đúng như lời Lão Long nói, sau khi một bước tiến vào Tiên Nhân cảnh giới, thì giống như một bước thả mình vào dòng suối cuồn cuộn chảy xiết, bất kể là pháp lực thần thông, hay là lâm trận đối địch, đều càng thư thả tự nhiên. Mà bất kể là hắn muốn trở thành Chí Tôn tiên đạo, hay là bình định thiên hạ...
Nhưng mà, lúc này không phải là lúc để ngộ tu vi cảnh giới. Lâm Nhất vừa nghĩ đến đây, lập tức nhân cơ hội truyền âm hỏi:
- Lão Long! Ông nhận ra vị cô nương bên cạnh ta đây không?
Lão Long phiền muộn đã lâu, lúc nói chuyện đương nhiên rất hào hứng. Nhưng nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, có chút không thoải mái mà run sợ trả lời:
- Giữa hai người huynh đệ tốt, không nhắc đến đà bà!
- Đàn bà trong mắt ông là cái gì? Như thế nào là huynh đệ tốt...
Lâm Nhất có chút ngạc nhiên, bất giác hỏi một câu. “Lão Long chính là một tiền bối cao nhân, vậy mà lại coi ta là huynh đệ? Điều này thôi tạm gác lại đi. Ta cũng chỉ muốn hỏi nghi hoặc trong lòng một chút, vì sao ông ấy lại không chịu hiểu một chút chứ.”
Lão Long ra vẻ đương nhiên nói:
- Huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo! Đạo lý dễ hiểu như vậy mà ngươi cũng không hiểu, còn nói cái gì mà hồng trần rèn luyện...
- Thối lắm!
Lời nói của Lâm Nhất đột nhiên trầm xuống, không chút nể mặt mà quát:
- Mẫu thân ông cũng là đàn bà, vậy thì trở thành quần áo nhà ai? Nên biết rằng đàn bà không hề thua đấng mày râu, đàn bà cũng không khác gì đại trương phu!
Mấy trăm năm qua, hắn đã tận mất nhìn thấy, từ các tiểu thư khuê các hay là các thiên kim hào phú, cho đến các cô gái nông thôn hay là con gái ngư dân, lại đến các vị cô nương tiên môn lăng ba phi thiên, từng người một, từ tình nết cho đến hành vi đều không hề thua đấng mày râu. Trong đó, mặc dù tốt xấu lẫn lộn, một lời há có thể cảm khái được.
Lão Long lập tức ngạc nhiên, cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi dám mắng ta...
- Ông làm nhục mẫu thân người ta, sao ta không được chửi ông? – Lâm Nhất hùng hùng hổ hổ, hết sức dọa người, chất vấn – Dưới thiên đạo không có thị thi, cũng không luận đàn ông đàn bà, chẳng lẽ ta nói sai sao?
Lão Long một hồi dựng râu trừng mắt, trố mắt một hồi mới cuốn chặt nắm đấm lại, thở hắt nói:
- Ta hiểu! Gia hỏa động dục không chọc được, giống như những con dê mới lớn chạy loạn khắp núi ấy...
Lão vẫn có chút không cam lòng mà phàn nàn:
- Mẫu thân ta là ai, người nào là mẫu thân ta...
- Ồ? Người nào đang động dục hả! Lão Long, sao ông lại thô tục như vậy...
Cảm thấy chuyện càng lúc càng đi xa, Lâm Nhất quýnh lên, vội vàng nhắc lại câu hỏi ban đầu:
- Ta chỉ hỏi ông, ông có nhận ra Vũ Tử...
- Ta nói mẫu thân ta đấy, liên quan gì đến ngươi!
Lúc này, Lão Long đã hoàn toàn không chịu nể mặt mũi ai nữa rồi, sau khi nhân cơ hội bắt bẻ người ta một câu thì đùng đùng hét lên:
- Cái gì mà mưa với mây, chỉ có gió mới biết được, hỏi ta làm gì, hừ...
Lão phất ống tay áo, rời khác chỗ khác, nhìn huynh đệ Thiên Lang đang ngồi trong góc Long Quyển, quát:
- Căn Thâm, Diệp Mậu, mau đến đây nói chuyện với ông đây...
Lâm Nhất thật sự không biết nói gì nữa, vô cùng bất đắc dĩ. Vừa rồi, đánh võ mồm một phen, chỉ lấy được một phen chế ngạo. Mà nếu như Lão Long đã không muốn mở miệng thì tiếp tục làm căng lên cũng không thể nạy ra được một chữ nào. Mà thôi! Lão không nói thì hắn cũng không hỏi nữa! Gó mới biết được! Thật sự là rất có ý thơ đấy...
- Lúc nào thì ngươi mới bằng lòng trả họa trục?
Đúng vào lúc này, Vũ Tử lại lên tiếng, hỏi tiếp một câu.
Lâm Nhất im lặng một chút, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì. Hắn chậm rãi trì hoàn tâm tình, sau đó quay đầu nhìn tình hình phía xa xa, lúc này mới vô cùng nghi hoặc nhìn Vũ Tử, nói:
- Phía sau đã có phân thân của ta ngăn cản, tạm thời đám súc sinh kia sẽ không có cơ hội để đánh lén, mời...
Hắn đưa tay làm ra động tác mời, sau đó thì khoai thai chắp hai tay sau lưng, cất bước lăng không rời đi.
Vũ Tử lưu ý đến động tĩnh trên đỉnh đầu, theo gót chân hắn bồng bềnh rời đi. Hai người cách nhau chừng ba năm trượng, cũng xem như là kề vai sát cánh đồng hành. Nhưng mà trong lòng nàng vẫn còn rối ren một chuyện, không nhịn được mà lại lên tiếng hỏi:
- Ta đang hỏi chuyện ngươi...
Lâm Nhất cất bước đều đều, dáng vẻ như thường, quay đầu ôn hòa cười hỏi:
- Nếu như theo lời vừa rồi của ngươi thì tiên pháp là như thế nào?
Vũ Tử thấy dáng vẻ của Lâm Nhất rất nghiêm túc, ngữ điệu thành khẩn, thì hai hàng lông mày chợt nhíu chặt lại, chần chờ một chút rồi trả lời:
- Thiên đạo tự nhiên, tiên pháp thường tại, người sử dụng mới là thần thông!
Ánh mắt của nàng chợt lóe lên, hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Tu vi bản thể của ngươi khó mà xác định được nông sâu, tuy có thể dựa vào phân thân để phán đoán, nhưng cũng không chính xác...
- Ha ha! Hai vị huynh đệ kia mạnh hơn ta nhiều...