Giám Dần lòng còn sợ hãi, thở hắn một hơi, lập tức đưa tay ra hiệu cho mọi người cẩn thận một chút. Tình hình khó lường, mọi chuyện đều phải tùy cơ ứng biến.
Đám người Kim Thánh cũng vừa trải đội hình ra được ba năm dặm thì cũng bị một người khác chặn đường. Nhưng gã căn bản cũng không để trong mắt, phân phó đám đệ tử tiếp tục đi về phía trước. Chỉ cần đánh lui phân thân của tiểu tử kia, thì đã có thể thừa cơ nhân chóng đuổi theo rồi.
.....
Trong vòng hơn mười dặm, giữa không trung đen kịt, hai bên địch ta, hơn một trăm người chậm rãi triển khai trận thế. Bản thể của Lâm Nhất và Vũ Tử đứng ở phía xa xem xét tình thế. Ma Tôn và Long Tôn đã tách nhau ra, đứng cách bọn hắn chừng năm sáu dặm. Xa hơn nữa chính là một đám cao thủ trong tộc do hai vị Yêu Vương dẫn đầu.
Long Tôn trấn giữ một phương, ép cho thế đi của đám người Giám Dần phải ngừng lại.
Ma Tôn thì đối mặt với Kim Thánh, nhưng bên kia thì lại ỷ vào người đông thế mạnh vẫn tiếp tục hiên ngang tiến về phía trước. Chưa đến một lúc sau, hơn một trăm bóng người né tránh phi hỏa lưu tinh, từng bước tiếp cận Ma Tôn.
Cùng lúc đó, Ma Tôn một mực ngẩng đầu đứng đó đột nhiên mỉm cười quỷ dị. Hắn vung tay áo, phất nhẹ một cái, từ trên đầu ngón tay đột nhiên toát ra một đóa hỏa đăng lành lạnh. Động tác liên tục, pháp quyết đánh ra, trong lòng bàn tay hắn lại hiện ra một đoàn lôi vân chớp động điện quang.
Ngay trong nháy mắt lôi vân hiện ra, thì đã hòa làm một thể với đóa hỏa đăng quỷ dị được Ma Tôn bất ngờ tế ra trước đó. Kế đó, giữa không trung, sấm sét chợt nổ đùng đùng, một đường lôi hỏa lớn bằng thùng nước đột nhiên đánh xuống, mơ hồ còn mang theo thiên kiếp chi uy, hung hăng bổ đến mấy bóng người đang cách hắn chừng mấy ngàn trượng.
Kim Thánh thấy thần sắc dị thường của Lâm Nhất Ma Tôn, không khỏi âm thầm đề phòng. Gã nghĩ lại, ma tu cự phủ năm đó của tiểu tử kia đã rất không tầm thường, hiện tại, sau khi đã có được tu vi Tiên Nhất, thần thông mà hắn thi triển ra chỉ sợ là càng thêm đáng sợ.
Cự phủ thì không thấy đâu, chỉ thấy một đạo lôi pháp.
Kim Thánh ra vẻ coi thường, hừ lạnh một tiếng. Lúc gã định điều động pháp lực để chống đỡ thì trái tim chợt giật thót.
Đó thật sự chỉ là một đạo lôi pháp bình thường sao? Tại sao lại mang theo hí cơ hủy diệt mà tiêu sát tử ý chỉ có Thiên kiếp mới có...
Yêu Vương giả, ngoại trừ tu vi ra thì còn cần phải dùng sát phạt dũng mãnh để lập uy, dùng xảo trá và nhạy bén để thành danh, tất cả đều không phải là người tầm thường.
Kim Thánh và Giám Dần có thể xưng hùng một phương trong Yêu vực, quả thật đều không phải là nhân vật tầm thường. Gã vừa có phát hiện, lập tức nghiêm nghị thét lệnh:
- Lùi lại phía sau...
Còn chưa nói xong câu thì gã cũng bắt chấp loạn lưu trút xuống, lách mình né sang chỗ khác. Mà mấy tên đệ tử gần đó, trong lúc còn hoài nghi thì đã gặp phải tai họa ngập đầu....
“Ầm ầm ầm ầm...”
Sấm sét nổi lên, ánh lửa chói mắt gào thét đáp xuống.
Một người không kịp né tránh, nên cưỡng ép ra tay ngăn cản. “Oanh” một tiếng nổ chói tai vang lên, lôi quang tung tóe khắp nơi. Thần thông và pháp lực hộ thể mà kẻ kia tế ra đều vỡ vụn, bản thân gã thì chẳng có gì đáng ngại. Chỉ là còn chưa kịp kêu may mắn thì đã bị một đoàn lửa bao trùm, cắn nuốt, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn. Thật sự là họa vô đơn chí.
- A...
Một người bị thiêu chết, một người khác trong lúc hoảng loạn bỏ chạy thì vừa vặn bị lưu tinh rơi trúng. Kẻ kia cũng chỉ kịp rú lên một tiếng thê thảm, sau đó thì lập tức biến mất khỏi không trung.
Chỉ sau một cái chớp mắt, đã có hai tên đồng bọn nằm xuống. Chuyện này khiến cho hơn một trăm đệ tử mà Kim Thánh dẫn theo sợ đến mức không dám tiếp tục tiến lên trước. Bản thân Kim Thánh thì lùi lại phía sau hơn mười trượng, ngẩng đầu nhìn quanh. Sau khi thấy không có lôi quang trút xuống, gã mới dồn hết sức lực nhìn phía trước quát lên:
- Rõ ràng chỉ là một đạo lôi pháp bình thường, tại sao lại có uy thế của thiên kiếp? Đó là thần thông gì...
Lâm Nhất Ma tôn phất ống tay áo, chắp hai tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên, ra vẻ cao thâm cất giọng nói:
- Ta có thiên sát thần lôi, chuyên dùng để đối phó với súc sinh! Tạp mao hổ, có muốn đến thử chút không?
- Ta...
Chòm râu trên mặt Kim Thánh cũng đã dựng ngược lên luôn rồi. Đôi mắt hổ phách cuồn cuộn hỏa diễm. Còn lời chửi mắng nào khó nghe hơn Tạp mao hổ nữa chứ? Tổ tiên có câu, Bạch Hổ là Thánh. Mà Kim hổ gã so với thần thú lại không hề thua kém, nên mới tự phong mình là thánh. Nhưng hiện tại lại phải chuốc lấy nỗi nhục nhã này. Gã không thể nào nhịn được nữa...
- Tu sĩ có câu, nhất thời nhẫn nhục, thành tựu cả đời! Kim huynh đừng để bị trúng ký, tránh cho tiểu nhân nhân lúc loạn lạc đắc thủ. Đợi đi qua được khu vực Táng tinh này, tiểu tử kia sẽ không thể nào trốn thoát được nữa đâu. Trước mắt tạm thời tùy cơ mà động...
Ngay lúc Kim Thánh nghiến răng nghiến lợi muốn dốc sức liều mạng thì ở phía bên kia, Giám Dần đã vội vàng truyền âm nhắc nhở. Gã tức nghẹn nuốt không trôi, qua hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, oán hận mắng:
- Nhóc con chết tiệt, ta tuyệt đối sẽ không trúng kế...
Lâm Nhất Ma Tôn thấy Kim Thánh giận muốn chết, không nhịn được mà cười tà tà một tiếng. Nhưng thấy lời nói của đối phương có chỗ cổ quái, hắn hơi ngẩn ra, kế đó vô cùng ngạc nhiên hỏi
- Kế gì cơ? Rõ ràng là sợ khiếp đảm không dám tiến lên nên mới kiếm cớ. Còn đâu uy phong bát diện của mãnh hổ, thật sự là tiên nhân!
Lúc nói, ánh mắt của hắn lại liếc xéo sang chỗ Giám Dần, có chút trào phúng, chế giễu lão ta. Sau đó thì nghênh ngang tiếp tục chạy về phía trước, một bộ dạng không coi ai ra gì.
Giám Dần làm như không thấy sự khiêu khích và nhục mạ của Lâm Nhất, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ. Mà Kim Thánh tuy là phát tác, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Mà hai người, trong lúc nhất thời lại tâm ý tương thông, lập tức dẫn theo đám đệ tử đuổi theo sát sao. Đối phương đi nhanh, đám người bọn hắn cũng đuổi nhanh. Đối phương thả chậm tốc độ thì bọn hắn cũng vậy.
Cùng lúc đó, bản thể của Lâm Nhất và Long Tôn cũng lần lượt quay người. Chỉ cần đám Yêu tộc kia không dám nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi nữa thì hắn cũng lười để ý đến chúng, chỉ chuyên tâm đặt tâm tư vào bên cạnh...