- Đạo hữu Dư Hằng Tử! Lẽ nào ta nói sai sao...
Nguyệt Huyền Tử ngoài cười nhưng trong không cười phụ họa nói:
- Đạo hữu Dư Hằng Tử nói không lọt nghe được! Cái gì gọi là vô vị tranh chấp, làm sao mà tổn thương hòa khí...
Hai người này kẻ xướng người hoạ, làm cho Dư Hằng Tử cảm thấy bất đắc dĩ. Tu vi hai bên tương đương nhau, ai cũng không phục ai. Chính là hai người này còn từng đại náo Cửu Châu môn. Lúc đó đã kết thúc thế nào...
Đỉnh núi xung quanh có rừng cây và những tảng đá với hình thù kỳ quái, nhưng nguyên khí nồng đậm, một đám người tập trung ở đây với tình cảnh kỳ lạ. Ba sư đồ Thành Nguyên Tử không đếm xỉa đến mọi người. Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử đang cố ý khiêu khích. Dư Hằng Tử cùng Thiên Trường Tử không biết phải làm sao. Thuần Vu Phong cùng đệ tử vãn bối khác chỉ có thể đứng một bên khoanh tay đứng nhìn.
Thấy tình hình như vậy, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu.
So với ngoài giới, trong giới yếu tới không thể nhắc tới. Nhưng dù như vậy, mỗi người còn gây ầm ĩ vui vẻ tới quên cả trời đất! Không nói những người này sống mấy nghìn tới hơn vạn năm, đạo pháp cảnh giới cùng cảm ngộ còn lưu loát thành văn, rõ ràng là thần tiên sống có thể lên trời xuống đất sống. Nếu không phải do ánh mắt thiển cận gây ra, chẳng lẽ bị vây khốn trong sự tuyệt vọng nên phát điên sao? Đáng buồn cho nhân tính ở chỗ tự tạo rào cản cho chính mình. Bản tâm không mất, làm sao ngại bước đi trong tinh không...
- Lâm đạo hữu! Lâm trưởng lão...
Lâm Nhất đang tự lơ đãng, Dư Hằng Tử ở bên cạnh khẽ gọi. Lúc này, hắn mới thoát khỏi những suy nghĩ miên man, giọng đều đều nói:
- Nếu đã kết làm huynh đệ liên minh thì không được khiêu khích lẫn nhau nữa. Bằng không chính là đối địch cùng Hành Thiên Cửu Châu ta, đối địch cùng Tiên Vực trong giới ta!
Hắn nói rất lạnh lùng, còn có chút không kiên nhẫn, còn che giấu khí thế ngang ngược kiêu ngạo.
Thủy Hàn Tử còn muốn tranh chấp vài câu, Nguyệt Huyền Tử đứng bên cạnh đột nhiên ho khẽ một tiếng. Trong lòng hắn thầm giật mình, lập tức bừng tỉnh không nói nữa. Tình cảnh năm đó bị bắt sống vẫn còn hiện rõ trong ký ức, mình còn từng hứa hẹn vĩnh viễn không đối địch với Cửu Châu môn. Lúc này nếu có sơ suất, khó tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ...
Chương Trọng Tử không ngờ được Lâm Nhất sẽ bênh vực lẽ phải, còn làm cho Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử không dám lên tiếng. Hắn cảm kích, trong lòng cũng sinh ra kính nể! Đối phương không vì tu vi của mình mà coi thường, còn tuân thủ nghiêm ngặt ước hẹn đồng minh năm đó lại dám chịu dám làm. Sau này theo sát Cửu Châu môn, tuyệt đối không có sai lầm lớn!
Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử khác thường, làm cho Thiên Trường Tử đứng cách đó không xa phải ngạc nhiên, lại âm thầm vui mừng vì lựa chọn trước đây. Có người nói Lâm trưởng lão của Cửu Châu môn có tu vi nghịch thiên, không chỉ đánh sư đồ ba người Thành Nguyên Tử bị thương, còn bắt sống hai vị cao thủ Hợp Thể muốn tới cửa khiêu khích. Tình hình này xem ra, những lời đồn đó đều là sự thật...
Trong lúc vô tình, tình hình giằng co vừa rồi lại có sự vi diệu khác thường. Dư Hằng Tử tận mắt nhìn thấy điều đó cũng hơi ngạc nhiên. Mặc dù mình từng chạy khắp nơi thuyết phục, nhưng tình trạng trong giới diễn ra đã lâu, sao có thể tốt lên chỉ sau một hai ngày được. Biểu hiện bên ngoài thì tám nhà Tiên Vực vẫn có thể đoàn kết với nhau, nhưng thật ra là bằng mặt không bằng lòng. Không ngờ Lâm đạo hữu xây dựng ảnh hưởng lớn, mở miệng đã có thể khuất phục được Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử xưa nay luôn ngang ngược kiêu ngạo, thực sự làm cho người ta bất ngờ lại cảm thấy vô cùng may mắn...
Sóng trước mới hết, sóng sau đã tới. Ngay vào lúc này, một bóng người màu xanh vội vàng tới, chưa đến gần đã vội vàng cao giọng nói:
- Môn chủ nhà ta bị người khi dễ, vẫn mong các vị tiền bối đi tới giúp đỡ...
Đó là một nữ tử có dáng vẻ hai, ba mươi tuổi, tu vi Luyện Hư trung kỳ, gương mặt thanh lệ lại hoảng loạn. Chắc hẳn nàng nhận ra được phần lớn người ở đây, không biết là đệ tử của nhà nào trong giới.
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, nhất thời không rõ. Hắn nhớ tu sĩ Thiên Mộc Tinh đều quy ẩn tránh đời, không thích gây chuyện thị phi, đây là làm sao?
Mọi người ở đây còn chẳng biết thế nào, Thủy Hàn Tử lại đứng ra, đôi mắt lồi cao, trầm giọng quát:
- Chuyện gì mà bối rối như vậy? Nói thật xem nào!
Nguyệt Huyền Tử theo đó tò mò hỏi:
- Ngươi không phải là đệ tử của Hạ Nữ sao? Có chúng ta ở đây, ai dám khi dễ sư phụ ngươi...
- Chính là vãn bối Thủy Oanh Nhi...
Người tới này mặc váy dài màu xanh ngược lại cũng đơn giản lưu loát, chỉ là hai mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, dáng vẻ nóng bỏng. Nàng chắp tay chào mấy vị tiền bối Hợp Thể, không kịp thở đã lại vội vàng nói:
- Ba người sư đồ vãn bối đi dạo ở Mộc Vũ Cốc, sư phụ đột nhiên tranh chấp cùng người còn động thủ rồi...
Nữ tử tự xưng là Thủy Oanh Nhi này chính là đệ tử Hạ Nữ của Thủy Phủ Tiên Vực, nàng cùng sư tỷ cùng sư phụ đi dạo ở Mộc Vũ Cốc, để tìm thiên tài địa bảo hiếm thấy trong giới. Không ngờ khi quay về, sư phụ tranh cãi cùng người, tiếp theo lại ra tay. Đối phương không ngờ là vị cao nhân Hợp Thể sơ kỳ, mà bên phía ba người chẳng qua là tu vi Luyện Hư. Nàng khiếp sợ đến mức không thể suy nghĩ nhiều, một người chạy về tìm viện binh!
Có người ỷ mạnh hiếp yếu, còn bắt nạt ba nữ tử? Trong lòng Lâm Nhất có nghi ngờ, kiễng chân nhìn về phía xa. Thiên Mộc Tinh chỉ có trăm vạn dặm, lại vì địa thế và cấm chế ngăn cản, khó có thể nhìn ra được toàn cảnh. Thần thức ba tôn của hắn hợp nhất, trước kia không thể so sánh được, vẫn có thể thấy rõ ngoài năm mươi vạn dặm...
Sau khi Thủy Hàn Tử được biết ngọn nguồn, cười lên dữ tợn. Một tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ cũng dám làm càn, đúng là tự tìm chết! Hắn nhìn về phía mọi người quát:
- Tám nhà trong giới ta giống như cây liền cành, sao có thể ngồi xem Hạ Nữ chịu nhục được? Chúng ta đi giết hắn...
Nguyệt Huyền Tử biết ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, biết có tiện nghi liền chiếm, không bỏ lỡ cơ hội cũng phụ họa nói:
- Một người vinh, tất cả đều vinh, một người tổn hại tất cả đều tổn hại! Câu cây liền cành cũng là đạo lý này!
Sau một hồi xúi giục như vậy, Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử thoáng cái đã chạy về phía xa...