Nơi có dãy núi vây quanh là một khe núi rất quen thuộc, hồ nước vẫn còn ở đó, một vòng cây liễu quanh hồ lại bị nhổ tận gốc, hoa hạnh rơi đầy đất. Người đã từng thả câu bên hồ nước kia đang bị một nữ tử đuổi cho chạy trối chết, không ngừng nói cầu xin tha thứ.
Khi Lâm Nhất chạy tới bên ngoài Mộc Vũ Cốc, thấy tất cả những gì nhìn được đều khác hẳn một trời một vực so với những gì mình tưởng tượng. Không chỉ hắn cảm giác có chút ngoài ý muốn, đám người Thủy Hàn Tử cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Nam tử áo xanh bị đuổi chính là Hình Nhạc Tử mà Lâm Nhất từng gặp và cùng uống rượu vào hơn trăm năm trước. Xem ra tu tâm dưỡng tính có ích cho nâng cao cảnh giới. Không ngờ hắn đã là tu vi Hợp Thể sơ kỳ, lại có chút kiêng kỵ đối với nữ tử phía sau vẫn không buông tha, trong lời nói dường như rất quen thuộc. Hắn bị đánh không đánh trả, mắng không nói lại, chỉ thấy tiên cảnh mà mình khổ tâm xây dựng bị tùy ý tàn phá, lúc này mới bị ép phát ra từng tiếng tiếc hận.
- Ối! Con người có sai lầm nhưng trời đất không có lỗi gì. Tại sao nàng lại ra tay ác độc với cây liễu, hoa hạnh như vậy, nương tay một chút...
Hình Nhạc Tử không đành lòng đi xa, chỉ quanh quẩn giữa không trung. Nữ tử phía sau không đuổi kịp hắn lại lấy hoa cỏ trong khe núi để trút con giận dữ, còn trầm giọng quát:
- Mấy trăm năm trước ngươi dứt áo ra đi, từ đó về sau không thấy tung tích, không ngờ lại muốn một mình trốn ở chỗ này ung dung tự tại. Ta cho ngươi ngắm hoa uống rượu, ta cho ngươi gặp nước thả câu, ta đập...
- Ầm, ầm, ầm...
Một trận sấm chớp rền vang qua đi, khe núi từng có phong cảnh tuyệt vời đã biến thành đống bừa bãi vô cùng thê thảm không chịu nổi.
Hình Nhạc Tử nấp ở phía xa, không quên giơ tay đỡ trán thở dài nói:
- Tội gì phải làm vậy! tội gì phải làm vậy chứ...
Nữ tử kia mặc váy dài màu xanh, trang phục mộc mạc, dáng vẻ khoảng ba, bốn mươi tuổi, màu da hơi đen, đôi mi thanh tú, mắt giống như ráng mây đó, cũng có chút xinh đẹp. Nhưng trên gương mặt nàng lúc này đằng đằng sát khí, còn nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận mắng:
- Kẻ phụ lòng, kẻ vô lương tâm! Ngươi trả lời ta đi, Hạ Nữ ta chưa từng bạc đãi ngươi chứ? Uổng công ta còn nóng ruột nóng gan lo lắng cho ngươi, còn phải một mình chống đỡ Thủy Phủ Tiên Vực lớn như vậy... Bỏ đi...
Hình Nhạc Tử cố tình biện bạch, lại chưa kịp nói đã bị một đạo kiếm quang sắc bén tấn công bất ngờ. Thân hình hắn vừa lóe lên đã biến mất, trong chớp mắt tiếp theo lại xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, lúng túng không chịu nổi, liên tục xua tay kêu lên:
- Nàng đừng tức giận nữa! Ta cũng là bất đắc dĩ...
Trong không trung bên cạnh khe núi, nhóm người trong giới gồm hơn mười người với trang phục khác nhau đang đứng.
Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử ngơ ngác nhìn nhau, trước đó xông tới đầy khí thế, giờ đã không còn gì nữa.
Thiên Trường Tử cùng Dư Hằng Tử vuốt râu lắc đầu, mỗi người đều cười khổ.
Thủy Oanh Nhi trước đây mời viện binh mới biết suy đoán của mình có sai lầm, vẫn kinh ngạc không thôi. Một nữ tử chừng ba mươi tuổi tới gần, nhìn mọi người xung quanh và không hài lòng khẽ nói với nàng:
- Sư muội! Muội đây là...
Thành Nguyên Tử vẫn lo lắng tới thể diện của trong giới, cũng chậm rãi chạy tới. Hắn chỉ quan sát một lát đã có suy đoán, lập tức hừ một tiếng, dẫn theo hai đệ tử xoay người trở về.
Mấy người đệ tử Luyện Hư khác đứng ở cách đó không xa. Chỉ có Thuần Vu Phong và Chương Trọng Tử đứng ở bên cạnh Lâm Nhất. Hai người bọn họ cũng nhìn ra được manh mối, vẻ mặt mỗi người cũng thoải mái hơn.
- Vị đạo hữu kia không ngờ đến từ Thủy Phủ, còn là đạo lữ của Hạ Nữ...
Thuần Vu Phong nói như thế, lại nói cho Lâm Nhất dưới. Năm đó hai người bọn họ từng dừng lại ở đây, nên không quên Hình Nhạc Tử. Đối phương lại là một chưởng quỹ, từng để lại mấy câu trên một cọc gỗ: Mộc Phong Mộc Vũ con đường mịt mờ, hoa hạnh chưng cất rượu đang tỏa hương hương. Lại tìm mộng trong cơn say, tỉnh lại trăng sáng đã thấy qua sông lạnh...
Tu vi của Chương Trọng Tử không cao, lại đứng đầu một nhà Tiên Vực nên kiến thức có khác. Hắn nhân cơ hội phân trần nói:
- Ha ha! Có chút bất ngờ, vẫn là hợp tình hợp lý...
- Mong được nghe nói rõ ràng!
Thuần Vu Phong chợt hăng hái. Tu vi của hắn cùng Chương Trọng Tử tương đương nhau, hai bên nói chuyện với nhau cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
Chương Trọng Tử suy nghĩ một lát, đổi thành truyền âm nói:
- Hình Nhạc Tử vốn là một tán tu, bị Hạ Nữ kén rể nhập môn. Trưởng bối Hợp Thể của nhà Thủy Phủ hết tuổi thọ qua đời, Hạ Nữ trở thành chưởng môn. Nữ tử kia trời sinh tính tình hay ghen lại mạnh mẽ, Hình Nhạc Tử không chịu nổi mới trốn đi. Chỉ là không ngờ được hai người bọn họ lại gặp nhau ở chỗ này, có thể thấy được duyên phận chưa hết, ha ha...
Hắn cười ha hả, có chút xúc động lại nói:
- Chuyện giữa nam nữ vẫn phải chú ý tới duyên phận! Duyên tới duyên đi đều do tâm...
Thuần Vu Phong nghe tới đây, trước mắt không khỏi hiện ra bóng dáng một người giống như thiên tiên. Hắn tràn đầy cảm xúc nói:
- Nguyên nhân do trời, sao có thể theo ý mình!
Chương Trọng Tử từng trải qua rất nhiều, không cho là đúng cười nói:
- Nếu không có động lòng, vạn duyên cũng đứt. Thế hệ ta cố chấp, có tình cảm với nữ nhân, ai chẳng thế!
Thuần Vu Phong dường như suy nghĩ tới điều gì, im lặng không nói gì .
Lâm Nhất nghe hai người bên cạnh nói chuyện, không biết tại sao lại thầm thở dài. Nếu không có động lòng, vạn duyên đều đứt. Vừa động tâm thì đã bước lên một con đường không lối về. Có mộng bay trên trời, theo đó chậm rãi có tiên đồ. Có hẹn sống chết, mới có chờ kiếp trước kiếp này...
- Đó không phải là Lâm đạo hữu cùng đạo hữu Vu Phong sao...
Hình Nhạc Tử nhìn thấy đám người trong giới từ lâu, còn nhận ra Lâm Nhất cùng Thuần Vu Phong. Lúc này cây liễu bên hồ nước trong khe núi đã bị phá hủy sạch, hắn đã không có khả năng xoay chuyển nữa, dứt khoát nhân cơ hội đi tới gần, nhấc tay xấu hổ nói:
- Tình thế cấp bách, không thể làm gì được...
Hắn lại nhìn về phía đám người Dư Hằng Tử nói: