Vô Tiên

Chương 1997: Chương 1997: Sợ vợ là phúc (2)




- Các vị đạo hữu, hân hạnh được gặp mặt...

Cùng lúc đó, Hạ Nữ đã đuổi qua. Không tiện làm ảnh hưởng tới người khác, nữ tử kia chỉ đành phải thu hồi pháp bảo, vẫn nổi giận đùng đùng quát lên:

- Hình Nhạc Tử, nếu không cho ta một câu trả lời hợp lý, hôm nay lại không chết không dừng. Hành trình Tiên cảnh cũng không cần đi nữa...

Hình Nhạc Tử bị dọa cho giật mình, vội vàng trốn đến bên cạnh của Lâm Nhất, có chút nao núng cười bồi thường nói:

- Các vị đạo hữu ở trước mặt, chúng ta có gì sau này lại nói không muộn...

Hạ Nữ đã đến cách hơn mười trượng, căn bản không để ý tới mọi người ở đây, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Hình Nhạc Tử, sợ hắn sẽ chạy mất. Thấy đối phương có ý muốn tránh né, nàng dừng lại và vung ống tay áo, vẻ mặt không tốt quát lên:

- Vì sao năm đó không từ mà biệt, vì sao mấy trăm năm không có tin tức, ngươi trực tiếp trả lời từng vấn đề cho ta biết, ta lại xem ngươi ngụy biện thế nào...

- Không phải giống như nàng tưởng tượng đâu...

Hình Nhạc Tử lại vội vàng khoát tay áo với Hạ Nữ, nói:

- Năm đó... Chỉ là... A! Lâm đạo hữu...

Còn chưa nói dứt lời, hắn lại giả vờ ung dung xoay về phía Lâm Nhất hỏi:

- Các ngươi muốn đi đâu, chẳng lẽ là Tử Vi Tiên Cảnh sao?

Có lẽ là trong lòng có thẹn, hay là tính tình trời sinh, Hình Nhạc Tử có phần không dám đối mặt với Hạ Nữ. Hắn vốn là một người giỏi ăn nói, bây giờ lại bị ép tới trở nên ngọng nghịu. Phần lớn mọi người ở đây nhìn xa lạ, hắn chỉ nhận ra một vị cao nhân trong đó, muốn nhân cơ hội kéo dài thời gian một chút.

Từ Lâm Nhất bước lên Thiên Mộc Tinh, không hiểu sao tâm tư dường như cũng bay bổng lên tận trời cao. Cho dù hắn ở chỗ này nhưng thường không biết mình đang suy nghĩ điều gì. Vốn chẳng qua chỉ đến xem náo nhiệt, bây giờ náo nhiệt đến trước mắt. Hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Hình Nhạc Tử bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cười hỏi:

- Nếu sợ vợ như vậy, vừa rồi sao ngươi không bỏ chạy?

Hơn mười người trong giới đều tránh xa mười mấy trượng. Có Lâm Nhất đứng ra nói chuyện, Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử không tiện lên tiếng. Dư Hằng Tử định lui ra sau tỏ vẻ tôn kính. Vẻ mặt Thiên Trường Tử cùng Chương Trọng Tử quan tâm. Vẻ mặt Thủy Oanh Nhi cùng sư muội nàng lại đầy ngây thơ. Kể từ đó, đã nói rõ người dẫn đầu trong chuyến đi này.

Thấy tình hình như vậy, Hạ Nữ có chút bất ngờ. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm, mang theo vài phần tò mò quan sát người tuổi trẻ kia.

Hình Nhạc Tử không ngờ Lâm Nhất lại đột nhiên nói một câu như vậy, không khỏi lúng túng, mạnh miệng nói:

- Lâm đạo hữu đừng nên pha trò, sợ vợ là lời phàm tục nói...

Hắn lập tức phát hiện phía sau không có động tĩnh thì biết mình tìm đúng rồi người, trong lòng bình tĩnh lại, bất đắc dĩ lại nói:

- Tinh không to lớn, cõi yên vui ở đâu? Chỉ vì không có chỗ nào có thể vui vẻ, mới ở nơi này ẩn tu thôi...

Lâm Nhất lắc đầu ngắt lời Hình Nhạc Tử, nói:

- Ta cũng không có ý pha trò! Phàm tục còn có một cách nói, sợ vợ là phúc!

- Cái này thì ta chưa từng nghe thấy! Ta không phải sợ nàng... Còn là phúc sao?

Hình Nhạc Tử vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm một mình. Năm đó, Hạ Nữ là nữ danh môn. Mình chẳng qua là người mất hết khí phách, vì tu vi không bằng ở trước mặt nàng còn là một vãn bối. Nhận được đối phương không chê, hai người đi tới với nhau. Ở chung lâu ngày, nữ tử kia từ ôn nhu trước kia đã động tí lại vênh mặt hất hàm sai khiến, có chút không thuận là đánh chửi, thật sự khiến cho người ta không chịu nổi, lúc này hắn mới tìm tới đây trốn. Tuy nhiên, nếu nàng vui vẻ cũng đối xử với mình không tệ. Bằng không thì chẳng khác nào một con cọp mẹ.

Lâm Nhất liếc nhìn nữ tử không ngừng biến sắc cách đó không xa, lại xoay sang nhìn Hình Nhạc Tử nói:

- Nếu có lỗi trước, vì sao không chịu cúi đầu nhận lỗi? Bế quan để nâng cao tu vi, mấy trăm năm cũng là bình thường. Có trách thì trách ngươi cố định che giấu, khiến đạo lữ của mình nhớ thương đến nay, thực sự không nên đâu!

Hình Nhạc Tử hơi ngẩn người ra, thầm nghĩ, ta không phải cố ý che giấu, thật ra trước chán ghét cảnh ăn nhờ ở đậu. Ai ngờ nàng vẫn còn tình cảm với mình...

Thuần Vu Phong từng cùng Hình Nhạc Tử uống rượu luận đạo, còn rơi xuống hạ phong. Lúc này hắn ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, không khỏi thấy buồn cười. Lâm trưởng lão rõ ràng xuất hiện nói đỡ, lại không được người cảm kích. Người bình thường thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, người trước mắt này chính là như vậy. Hắn nhân cơ hội trêu ghẹo nói:

- Người người vui với núi, trí giả vui với nước. Vị đạo hữu này chỉ thấy vận chuyển tái tạo, không nhìn được trời đất ung dung tự tại. Hiểu ra hư thực động tĩnh đều tồn tại ở tâm!

Hình Nhạc Tử có thể nhận ra Thuần Vu Phong cùng Lâm Nhất, tất nhiên sẽ không quên cuộc tranh luận hơn trăm năm trước. Trong lòng hắn không hiểu lại nói:

- Câu nói này là do ta nói ra, đạo hữu trích dẫn lại có ý gì?

Gậy ông đập lưng ông khiến Thuần Vu Phong âm thầm vui mừng! Hắn cười ha hả nói:

- Đạo hữu trong ngoài không thống nhất, chỉ giỏi miệng lưỡi...

Hắn ngụ ý, năm đó ngươi luận đạo chiếm thượng phong, lại nghĩ một đằng nói một nẻo, người cùng cảnh giới cũng chẳng liên quan gì.

Có câu rơi vào tình thế cấp bách sẽ bị loạn. Người không có ai ở phía sau muốn đánh muốn giết, Hình Nhạc Tử dần dần có chút bình tĩnh. Hắn suy nghĩ lại lời nói vừa rồi, tự nhiên có chút tỉnh ngộ, vội gật đầu ra hiệu với Lâm Nhất, sau đó không phục nhìn về phía Thuần Vu Phong nói:

- Sao có thể nói khái quát được, ta nói...

- Thuần Vu Phong, ngươi đang nói ai ngoài miệng một kiểu sau lưng một kiểu?

Hình Nhạc Tử mới nói được một nửa, lại có người lên tiếng hộ. Hạ Nữ nổi giận quát:

- Chuyện nhà Thủy Phủ ta còn không tới lượt Hành Thiên môn tới khoa tay múa chân! Theo quy định trong giới, ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu bối. Còn dám nói linh tinh, tự ta sẽ tìm sư phụ Dư Hằng Tử ngươi tính sổ! Hừ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.