- Lúc trong khách sạn Thải Hà, ta mất cả một đêm để chuốc say Hoa Trần Tử. Trong lúc nói mê, nàng ta đã nói ra quá khứ mà bản thân không muốn để ai biết! Trong ảo cảnh sinh tử trên Nhị Giới sơn trong Hậu Thổ tiên cảnh, ta đã thấy được bộ dạng trước kia của Hoa Trần Tử. Đó là một nữ tử tính tình nội liễm không thích khoe khoang! Ta còn biết nàng ta vốn nên có cuộc sống yên ổn của phàm nhân, chỉ vì sau khi có vòng ngọc này mới mạc danh kỳ diệu trở thành tu sĩ, cũng có tu vi khiến người ta chú ý.
Bên trong khí hải, nữ tử áo hồng dùng tay ôm má, nháy mắt với ba Nguyên Thần ngoài cấm chế, giống như căn bản không để lời nói của người nào đó ở trong lòng.
Sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống, nói:
- Ngươi dùng một dòng tàn hồn để đoạt xá, khiến cho nữ tử đáng thương đó bước vào tiên đạo, lại vì hồn lực không đủ, cho nên mới trong lúc vô ý bị ta nhìn ra sơ hở. Trong lúc nguy cấp ở ngoài Hạo Thiên cốc, ngươi để tự thoát thân, không để ý tới sống chết của nữ tử đó, cuối cùng tự bạo Nguyên Anh mà chặt đứt luân hồi của nàng ta! Thật là đáng giận.
Nói tới đây, Lâm Nhất mang theo mấy phần hàn ý nói:
- Nhận ra Huyễn Đồng trong mắt ta và Nguyên Thần của Long Anh, nhìn thấu hổ hồn trong thiết bổng Thiên Sát của ta, ngươi tuyệt không phải người tầm thường! Ta sẽ không quên tình nghĩa của Hoa Trần Tử, nhưng không thể dung thứ cho một người lai lịch không rõ lại không có thành ý thân trong khí hải, xin lỗi.
- Bắt nạt người ta.
Trong nháy mắt Lâm Nhất dẫn động khí cơ trong cơ thể, thúc dục thúc dục cấm pháp, nữ tử đó giống như đột nhiên phục hồi tinh thần, ủy khuất quát to:
- Sao lại khôngcó thành ý? Hoàn cảnh của ta lúc này có khác gì trao thân cho hổ đâu? Ta chính là Trần Tử mà, đâu có lừa gạt gì ngươi? Có điều... Ta nhớ mang máng có người gọi ta là Thiên Trần?
Tiếng nói thấp dần, nàng ta giống như không vững tâm, buồn bã bĩu môi, bày ra bộ dạng đáng thương vừa cô độc không nơi nương tựa vừa động lòng người.
Thiên Trần? Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ nhướn lên, sát khí trong lòng giảm dần, lại nói với vẻ bất thiện:
- Ngươi trao thân cho hổ, ta lại há không phải là làm bạn với rắn độc? Bất kể ngươi là một dòng tàn hồn trong hoang sơn dã lĩnh hay là tiên nhân thượng giới gặp nạn ở thế gian, đều phải nhất nhất nói ra với ta.
Bên trong khí hải, Thiên Trần hừ một tiếng, không tình nguyện nói:
- Việc đã đến nước này, ta tất nhiên không thể giấu diếm, ngươi việc gì phải bày ra trận trượng lớn như vậy để dọa người? Đúng là đức hạnh tiểu nhân đắc thế.
Trên đỉnh núi, Lâm Nhất hai mắt nhắm hờ, yên lặng ngồi một mình. Hắn không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh xuân của núi rừng, để mặc gió mát quất ào mặt, chờ có người tiếp tục phân trần. Thấy hắn bất vi sở động, Thiên Trần oán thầm một lát, mới mang theo thần thái nhớ lại nói tiếp:
- Không biết năm nào tháng nào nơi nào, khi ta hồn phi phách tán trốn vòng 'Hồn trạc' này, thế nên mới may mắn giữ được một dòng tàn hồn sống lay lắt đến nay. Về phần nguyên do của trận đại họa đó, cùng với tình cảnh của ta lúc đó, ta không thể nào nhớ nổi.
Biết là người nào đó có tính tình đa nghi, Thiên Trần lập tức lại tự nói tự đáp:
- Thời gian trôi qua lâu quá rồi, hơn nữa thần hồn bị hao tổn, ai có thể nhớ được tất cả quá khứ chứ? Ta vẫn nhớ rõ mình tên là Thiên Trần đã là vạn hạnh rồi! Có điều, ta về sau lại trở thành Hoa Trần Tử, Hoa Trần Tử chính là ta, hai bên liền thành một thể, chẳng phải chính là một người sao, hì hì.
Thời gian trôi qua quá lâu, thần hồn bị hao tổn, hoặc là tuổi già sức yếu vân vân, cớ của Thiên Trần này cũng chẳng khác gì lão long năm đó. Lâm Nhất cũng chẳng trách được, cũng không nghi ngờ vẫn những lời lung tung vừa rồi, nghe đối phương nói tiếp:
- Năm đó.
Năm đó, vòng ngọc Thiên Trần ký thân bị một hộ săn bắn nhặt được, trở thành vật yêu thích của một nữ hài tử. Nữ hài tử đó tên là Hoa Trần Tử, chính là một khuê nữ sơn thôn bình thường, cũng không có linh căn tu luyện tiên đạo.
Vào năm Hoa Trần Tử mười tuổi, nàng ta bị bụi gai đâm rách ngón tay, máu chảy ra thấm vào vòng ngọc. Một tia khí cơ huyết mạch lay tỉnh Thiên Trần đang ngủ say. Nàng ta dùng bí pháp phân ra một dòng hôn thức để tương dung, từ đó về sau, nữ hài tử đó đã khác với trước kia.
Trong những ngày tháng đầu tiên, Thiên Trần nói chuyện với đứa nhỏ đó, giảng thuật một số pháp môn tu luyện đơn giản, cũng giúp đỡ xua tan tịch mịch, mang đến niềm vui. Khi nữ hài tử Hoa Trần Tử đó cuối cùng có thể bước vào cánh cửa Luyện Khí, thần hồn của hai người dần dần nhập hai thành một.
So với người khác, sự tu luyện của Hoa Trần Tử luôn là làm ít công to. Chỉ là nàng ta quá mức nhỏ yếu, sau khi bái vào Thiên Đạo môn vẫn bị một 'Sư phụ' hại một hồi.
Có lẽ là do bi phẫn dẫn tới, hoặc là do nguyên do nào đó, tính tình của Hoa Trần Tử biến đổi. Nàng ta bỏ đi sự điềm tĩnh và nhát gan trước kia, trở thành một tiểu ma nữ xảo quyệt đa trí, cũng bế quan tu luyện như điên. Mà theo tu vi đề thăng, tỷ muội bầu bạn đã lâu trong thức hải không thấy đâu, nàng ta cuối cùng trở thành Thiên Trần, hoặc là nói, Thiên Trần trở thành Hoa Trần Tử.
Từ đó về sau, Hoa Trần Tử gặp Lâm Nhất, không chỉ không chiếm được tiện nghi, còn ở trên Vị Ương hải tay không mà về. Ai ngờ tám mươi năm trôi qua, tiểu tử đó lại hiện thân ở Ma trủng của Thiên Đạo môn.
Dưới sự cố ý truy đuổi, Hoa Trần Tử dần dần tiếp cận Lâm Nhất, cũng để lộ sơ hở trên người mình. Trong khách sạn Thải Hà, nàng ta không chịu được uống rượu cả đêm mà mê loạn; Trong ảo cảnh ở Hậu Thổ Nhị Giới sơn, nàng ta lại thần hồn thất thủ.
Bên trong sinh tử ảo cảnh, Hoa Trần Tử quay về bản tính. Khoảnh khắc đó, chí chân chí tình không thể thay thế. Chính vào giây phút nữ tử đó khó có thể thoát khỏi nỗi đau ly biệt, bị Lâm Nhất bàng quan lên tiếng oán trách. Khó mà quên được, không thể vứt bỏ, không ngại thì cùng nhau đồng hành.
Khi Hoa Trần Tử hoàn toàn tỉnh táo, lập tức có phát hiện, liền lên tiếng thử. Ai ngờ đối phương căn bản không để ý tới, khiến nàng ta nghi hoặc không thôi. Cho đến lúc này, nàng ta mới biết được lúc đó không đoán sai, 'Lão nhân' đáng giận kia, quả nhiên chính là bản thân tiểu tử xấu xa này.
Lại về sau, các cao nhân Cửu Châu dưới sự mê hoặc của Xuất Vân Tử bước vào hành trình tìm kiếm Tiên Vực. Dưới tình thế cấp bách, Hoa Trần Tử vẫn không quên Lâm Nhất. Sau khi phái người truyền tin, nàng ta liền vội vàng theo sư tổ Tùng Vân tán nhân mà đi.
Ngoài Hạo Thiên cốc của Hành Thiên Tiên Vực, một nhóm người của Cửu Châu thương vong hầu như không còn. Hoa Trần Tử tự biết khó thoát khỏi cái chết, lại không muốn lọt vào trong tay Nam Hành Tử rồi rơi vào kết cục thần hồn câu tiêu. So với bị làm nhục, chẳng thà làm ngọc nát! Dưới sự bức ép, nàng ta tự bạo Nguyên Anh, khiến đối phương trở tay không kịp.
Hoa Trần Tử đã chết! Hoặc là nói, vào khoảnh khắc năm đó kết đan, thành anh, Hoa Trần Tử trước kia đã không còn nữa rồi!
Hoa Trần Tử không chết! Hoa Trần Tử mà Lâm Nhất quen, cũng có hai trăm năm giao tình vẫn còn đó!
Bất luận sinh tử, Hoa Trần Tử thuần phác điềm tĩnh đó đã mang theo tất cả mà nàng ta không thể quên đi và vứt bỏ, ra đi không quay lại trong mộng cảnh của mình rồi!