Vô Tiên

Chương 1734: Chương 1734: Giống như không trần (1)




Sau một hồi thiên kiếp đó, Lâm Nhất có một thân tu vi khó nói rõ. Dưới sự thối luyện của hơn hai trăm đạo thiên lôi. Ma Long quyết của Thăng Long quyết bất ngờ viên mãn, bước vào cánh cửa Giải Long quyết.

Giải Long quyết có sự mạnh mẽ vô kiên bất tồi, có thế tung hoành bát hoang, có thể bài trừ thiên địa cấm chế, có chút thần dị. Có lẽ đây vốn chính là thiên phú thần thông của long tộc, lại cần Lâm Nhất tu luyện mấy trăm năm mới có thể thấy được manh mối. Mà hắn vẫn chưa thử, không biết được uy lực chân chính của cảnh giới tầng thứ năm của Thăng Long quyết.

Có điều, thần thức của Lâm Nhất vừa chạm đến vòng ngọc, cấm chế trong đó liền không chịu nổi mà lặng lẽ sụp đổ. Cảnh giới của Giải Long quyết còn thấp đã có thần thông phá cấm rồi ư? Mà những gì nghe thấy nhìn thấy lại khiến hắn ngạc nhiên không thôi! Trong vòng ngọc, có một không gian huyền diệu khác, một tiểu nữ tử mặc áo hồng đang giậm chân hô to:

- Xú tiểu tử! Uổng cho ta và ngươi từng có giao tình sinh mệnh, còn muốn dùng một dòng tàn hồn để phó thác, ai ngờ ngươi lại hờ hững không để ý tới sinh tử của ta! Trần Tử gặp người không quen, Trần Tử số khổ quá.

- ...

- Nhìn cái gì mà nhìn? Tùy tiện hủy cấm chế của ta, chẳng hề có lòng thương hoa tiếc ngọc, lão hữu ở đối diện mà không nhận ra, ngươi chính là kẻ phụ lòng.

- ...

- Ta vì ngươi mà tự bạo Nguyên Anh, vì ngươi mà khẳng khái chịu chết, tình này là trời cao biển rộng! Ngươi không thể bỏ mặc ta, ta muốn ra ngoài, ta muốn tu luyện, ta muốn tiên tinh, nếu ngươi không đồng ý, ngươi chính là tiểu tử xấu xa vong ân phụ nghĩa, xú tiểu tử.

- Ngươi là ai.

Hồn thể nho nhỏ đó hiển nhiên chính là nữ tử, cũng là tiểu mỹ nhân! Mặt mày và dáng điệu khoa tay múa chân của nàng ta dường như rất quen thuộc! Mà lúc Lâm Nhất đang ngạc nhiên, bỗng nhiên hỏi ra một câu như vậy. Đối phương hơi ngẩn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ vẻ giận dữ, đột nhiên lấy tay che mặt đau khổ thét to:

- Xú tiểu tử! Ta bị ngươi khiến cho tức chết mà.

Lâm Nhất vẫn ngắm nghía vòng ngọc trong tay, khẽ nhíu mày, bình tĩnh nói:

- Ngươi không phải Hoa Trần Tử! Còn không mau nói thật ra đi.

Nữ tử đó chậm rãi buông hai tay đang che mặt xuống, mang theo vẻ vô cùng ngỡ ngàng ai oán nói:

- Trời ạ!

Không phải là Hoa Trần Tử thì là ai.

Lâm Nhất lắc đầu không cho là đúng, nói:

- Thôi! Nếu không nói thì ta sẽ ném vòng ngọc phong ấn ngươi vào trong biển lớn.

Đúng lúc này, một đạo hào quang mỏng manh yếu ớt màu đỏ đột nhiên lóe lên trước mắt, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng. Hắn giật thót mình, một bóng người nhỏ nhắn đã bay vào trong thức hải.

- Lớn mật.

Sắc mặt Lâm Nhất lập tức trầm xuống.

Vốn tưởng rằng hồn thể của nữ tử đó bị quản chế trong vòng ngọc, ai ngờ một phen giả vờ giả vịt vừa rồi, chẳng qua là có ý đồ khác. Hắn vừa định khu động thần thức để giam cầm lại trở nên do dự. Chỉ thấy bóng người màu hồng nhạt đó rời khỏi thức hải, trong thoáng chốc lại chìm vào trong khí hải, miệng còn không ngừng nhắc:

- Ngươi hủy cấm chế của vòng tay khiến tiểu nữ tử không nơi nương tự, không thể không tìm nơi khác để sống. Hì hì.

Thần hồn chi lực của tiểu nữ tử đó xấp xỉ với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Trước đây nàng ta bị nhốt trong vòng ngọc, chỉ là do một tầng cấm chế đó ngăn cản?

Lâm Nhất tạm thời thả lỏng tâm tư, lưu ý động tĩnh trong cơ thể. Nữ tử đó chắp tay sau lưng đứng trong khí hải, tò mò quan sát ba Nguyên Thần đang khoanh chân tĩnh tọa, kinh hô:

- Ồ! Ba nguyên thần, uy phong quá! Người ta nói chó đất có bảy cái mạng, ngươi cũng không kém. . .

Đúng vào lúc này, ba Nguyên Thần không hẹn mà cùng mở mắt, giơ tay lên tế ra một chuỗi pháp quyết. Ngay sau đó, uy thế uy thế bao phủ toàn bộ khí hải, một tầng cấm pháp trong nháy mắt phủ kín xung quanh bốn phía. Hồn thể của nữ tử đó không còn chỗ trốn, vẫn ngạc nhiên không thôi thở dài:

- Ngươi mắt sinh Huyễn Đồng, kỳ nhân kỳ tướng! Nhất thể tam tu, viễn cổ hiếm thấy. Mà long uy khỏe mạnh, ma đạo thiên thành, càng bất phàm hơn! Ta lúc trước đã nhìn ra tiểu tử ngươi là người mang dị bẩm, quả nhiên là vậy.

Lâm Nhất tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, lên tiếng hỏi:

- Ngươi sao lại biết là Huyễn Đồng chứ không phải là song đồng? Ngươi rốt cuộc là ai?

Cùng lúc đó, cấm pháp trong khí hải bỗng nhiên khẽ động, vây khốn nữ tử đó. Ai ngờ đối phương không không chút kinh hoảng chút nào, mà trên mặt lại lộ ra vẻ vui sướng không dễ phát hiện, ngược lại thong dong điềm tĩnh ngồi xuống, chóp mũi nhăn lại, sẵng giọng nói:

- Tiểu tử xấu xa không có lương tâm! Huyễn Đồng chính là thiên phú thần thông của dị thú viễn cổ, có thể tra được trong điển tịch! Ta là ai à? Ta là Trần Tử, nữ tử đáng thương cùng ngươi đi khắp thiên nhai đó.

Chỉ cần thúc giục cấm pháp, liền có thể trong nháy mắt diệt hồn thể của nữ tử này. Mà câu nói đi khắp thiên nhai đó vang lên, khiến Lâm Nhất thầm thở dài buồn bã. Suy nghĩ một lúc, hắn nhẹ giọng nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.