Lâm Nhất lườm hổ hồn, gãi cằm suy nghĩ. Trừ kim đan ở Đại Hạ Lôi Minh cốc giết người đoạt được ra, trên người mình còn có bốn nguyên anh, phân biệt đến từ Cửu Châu Hậu Thổ tiên cảnh, cùng Thần Đạo môn Cửu Linh Tử và hai vị trưởng lão của hắn. Nếu biện pháp này có thể đề thăng tu vi của hổ hồn, nó cuối cùng muốn hóa thần cũng không khó. Chớ quên, trên người hắn còn có ba bình Thú Nguyên đan và hai bình Phạm Thiên đan của Phạm Thiên cốc.
Nếu hổ hồn có thể hóa thần, tu sĩ bình thường căn bản không phải là đối thủ! Đến lúc đó, chẳng phải là có thêm một phụ tá mạnh mẽ à!
Lâm Nhất nghĩ vậy, bạch hổ cũng trở nên đắc ý theo. Thấy súc sinh đó cúi đầu lấy lòng đi tới gần, hắn phất tay áo đuổi nó đi, mắng:
- Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!
Thân hình của Hổ hồn nổ tung rồi tan đi, sau đó lại chậm rãi thành hình, cả người lại run run, bộ dạng giống như đang rất ủy khuất.
Thấy thế, Lâm Nhất cười nói:
- Thôi! Sau này chuyện thất đức cắn nuốt nguyên anh, nguyên thần sẽ do súc sinh ngươi làm, lão tử tuyệt đối khinh thường không thèm làm! Mà ngươi phải nhớ kỹ, nếu dám hiếu sát thành tính, chắc chắn sẽ thần hồn câu tiêu.
Nói tới cuối cùng, giọng hắn trầm xuống, uy nghiêm không thể kháng cự! Bạch hổ cũng hiểu ý người, vội vàng gật đầu, lại trở nên hưng phấn.
Lâm Nhất lại lấy ra một nguyên anh bị giam cầm, thuận tay ném đi. Bạch hổ không chút khách khí, há to miệng, huyết quang lóe lên, một đoàn tinh khí liền chui vào bụng. Mà chỉ lát sau, nó dần dần trở nên uể oải, không ngờ lại buồn ngủ, lập tức thân hình mờ đi, trong nháy mắt hóa thành một đạo ánh sáng bạc bay vào trong thiết bổng.
Chẳng lẽ ngủ cũng chính là tu luyện à? Từ đó cho thấy, bạch hổ và lão long cũng chẳng khác gì nhau!
Lâm Nhất không chậm trễ, thu lại thiết bổng, phá không độn đi. Lại trôi qua nửa tháng, hắn ngừng lại, đạp sóng mà đứng ở sâu trong đại hải mênh mông, ngưng thần quan vọng.
Ngoài hơn mười dặm một luồng khói xanh trên nối với trời, dưới liền với biển, khí thế cuồn cuộn. Có thể thấy rõ, đó chắc là cương phong không nghi ngờ gì nữa! Một đạo lạch trời như vậy ngăn cách hai châu Nhật Nguyệt, không biết là hành động cố ý của đại thần thông giả hay là sự thần kỳ của thiên địa tạo vật!
Lâm Nhất vươn tay ra cầm lấy Tử Kim Hồ Lô bên hông uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn lại con đường đi tới đây, hai mắt sáng rực. Sau đó, hắn buông hồ lô rượu, hai tay áo vung nhẹ, một tầng nguyên thần chi lực trào ra, xung quanh thoáng chốc tự thành một thể, không ngờ trở nên ngăn cách với mảng thiên địa này. Sau đó thân hình hắn khẽ động, đột nhiên lao về phía đạo cương phong kỳ dị đó.
...
Đây là một trấn nhỏ gần biển, chỉ có hơn trăm hộ gia đình, trên ngã tư đường vắng tanh không thấy mấy bóng người. Từ trên lá cờ cắm trước tửu quán khách sạn không khó đoán ra trấn nhỏ này tên là Hành Hải.
Gần lúc chạng vạng, một người trẻ tuổi mặc áo bào tro phong trần mệt mỏi đi qua ngã tư đường trấn Hành Hải. Người này tay áo tóc dài tung bay theo gió, đi lại phiêu dật, chỉ độc có trong thần sắc là lộ vẻ ủ rũ. Hắn dừng lại trước cửa một tửu quán, sau khi mua mấy vò rượu thì tiếp tục đi về phía trước. Nhìn cảnh phố xung quanh, khóe miệng hắn hơi nhấc lên.
Lâm Nhất hoành độ đại hải, xuyên qua cương phong rộng trăm dặm, dùng độn pháp và phi chu thay nhau lên đường, vẫn mấy ba tháng mới hai chân chạm đất. Hành Nhật châu quả nhiên khác hẳn, cho dù là trên thôn trấn hẻo lánh này cũng tràn ngập linh khí nồng đậm, còn có nguyên khí như có như không phiêu đãng bốn phía. Mà người trong thôn trấn đều sắc mặt hồng hào, thân thể khỏe mạnh.
Rời khỏi trấn nhỏ, lại đi thêm vạn dặm, Lâm Nhất tìm một tòa cô phong yên lặng để dừng chân. Hắn tùy ý đào ra một sơn động để dung thân rồi sau đó tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Cứ như vậy lại trôi qua mười ngày, Lâm Nhất lúc này mới từ trong nhập định tỉnh lại. Có nguyên khí để hấp thu, lấy lại thể lực đúng là làm ít công to!
Lâm Nhất chậm rãi ra khỏi sơn động nhỏ hẹp, dõi mắt nhìn xung quanh, cảnh sắc ấm áp. Sau một thoáng, hắn ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, mang theo vẻ mặt khác lạ ngẩng đầu nhìn lên. Một vầng trăng tròn cực lớn treo cao trên chân trời, có thể thấy rõ núi sống ở bên trên.
Sau một thoáng, Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí. Lão tử đã trở lại rồi đây!
Trong tay Lâm Nhất có thêm một ngọc giản phong cách cổ xưa, chính là dư đồ của tinh vực La Thu Nương tặng cho. Những năm gần đây, trải qua sưu tập và tra xét nhiều mặt, hắn đã biết đại khái về Hành Thiên cùng với Tiên Vực khác.
Hành Thiên mặc dù rộng lớn nhưng chỉ là một trong tám Tiên Vực của giới nội. Ngoài ra còn có bảy Tiên Vực giới ngoại thần bí khó lường. Nội ngoại cộng lại chừng hơn mười lăm Tiên Vực. Cách nhau xa tới vạn vạn dặm, nếu không phải là tu sĩ Hợp Thể không thể hoành độ tinh vũ, tu sĩ tầm thường thì phải mượn dùng truyền tống trận hoặc là khác khác.
Có điều, trong dư đồ tinh vực La gia truyền xuống, rõ ràng có mười tám Tiên Vực. Lâm Nhất lại lấy ra đồ giản của Nam Hành Tử, bên trên đánh dấu rõ ràng nội ngoại Tiên Vực. So sánh hai cái, cái sau chỉ thiếu Ngô Mục, Ngọc Thủ và Hạo Diệt xa nhất. Ba Tiên Vực này vì sao không ở trong đó, chẳng lẽ đã không còn, hay là xảy ra biến cố gì?
Nhất thời nghĩ không thông, Lâm Nhất đành phải buông bỏ nghi hoặc trong lòng. Đợi có một ngày ra khỏi Hành Thiên Tiên Vực, lại đối chiếu cũng không muộn! Mà con đường tiếp theo mình muốn đi, chính là tìm kiếm tiên tinh, đề thăng tu vi, tế luyện phân thân, báo thù.
Im lặng tới thất thần, ngọc giản trên tay Lâm Nhất đã không thấy đâu nữa, lại xuất hiện một chiếc vòng bích thúy trong suốt. Hắn ngắm nghía, chậm rãi khu động thần thức xâm nhập vào trong đó, một tầng cấm chế liền lặng lẽ sụp đổ, ngay sau đó người người nũng nịu hô:
- Có kẻ phi lễ.