Lại là mùa đông, trong sơn cốc yên tĩnh hoang vắng. Trên mái che nắng trên sườn núi, một góc đã sập, trên dưới phủ đầy tro bụi và vụn cỏ, đã rách nát vô cùng.
Xunh quanh hồ nước, mọc ra một vòng cỏ ngải, khi có người đến gần, mấy con chim từ trong bay ra. Trên mặt nước bồng bềnh một tầng lá rụng.
Năm đó trong lúc bế quan thỉnh thoảng sẽ đến sơn cốc này nghỉ ngơi một hai ngày, hoặc uống rượu dưới mái che nắng, hoặc là thả câu cạnh hồ nước, cũng có một phen nhàn tình dật thú. Theo thiên kiếp tới gần, từ đó về sau không quay lại đây nữa, cho đến hôm nay.
Lâm Nhất đứng cạnh hồ nước, đưa mắt nhìn chung quanh. Sau đó, hắn nhìn xuống chân, hơi ngẩn ra.
Thần thức cường đại có thể vượt qua trăm vạn dặm, vì bị ngũ hành hạn chế, lại thêm khí cơ hỗn độn quấy rối vân vân, nên khó có thể xuyên thấu đại địa dưới chân. Chỉ có điều tình hình dưới nghìn trượng vẫn rất rõ ràng. Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, thân hình đột nhiên trầm xuống.
Trong chớp mắt, Lâm Nhất tới bế quan từng bế quan, mà mật thất đã bị hủy. Sau một thoáng, hắn trở lại mặt đất, nhìn xung quanh, có chút đăm chiêu.
Lúc trước khi bế quan đã có phòng bị, ba Nguyên Thần dưới sự tương trợ của long huyết nghênh đón kiếp lôi trên trời cao, cho nên mới không hại tới sơn cốc và thôn trấn phàm nhân lân cận. Hành động này chính là không muốn để lộ hành tích của mình, bằng không việc gì phải ở dưới đất đi xa mấy ngàn dặm.
Dù vậy vẫn có người tìm được sơn cốc này. Theo như lời của Bách Lý Xuyên, lôi kiếp khó tránh khỏi kinh động tới Hành Thiên Tiên Vực. Có điều là ai hủy đi mật thất, là thiện ý hay là có ý đồ khác?
Lâm Nhất ở cạnh hồ nước nửa canh giờ, vẫn không rõ đầu đuôi. Hắn đã có ý bỏ đi nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi bay lên trời. Tự dưng hắn quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát giác cần câu đó đã không thấy đâu nữa....
Trong trời xanh mây trắng, một đạo quang mang mỏng manh hiện lên, sau đó xuất hiện thân ảnh của Lâm Nhất. Hắn thở hổn hển mấy hơi, giơ tay lên lấy ra một chiếc thuyền ngọc tinh xảo ném ra ngoài, thuyền nhỏ đón gió hóa thành dài mấy trượng. Một người một thuyền tiếp tục tiến về phía trước.
Hai ngày sau Lâm Nhất một mình đứng trong không trung, đưa mắt nhìn bốn phía. Biển xanh một màu, bao la bát ngát, nhất thời khiến người ta không phân biệt rõ đông tây nam bắc! Sau khi Rời khỏi Ô Kiền quốc, một đường đi nhanh hai ngàn vạn dặm, cuối cùng cũng vào sâu trong biển lớn. Lần này hắn không dùng phi chu thay hai chân nữa, mà là lao thẳng xuống. Xa xa có thể thấy được trên mặt biển có sóng nước bọc đá ngầm bắn lên.
Người còn ở trong không trung, Lâm Nhất bỗng nhiên vung nhanh hai tay áo, thủ ấn liên tục kết thành một đoàn mây đen quỷ dị. Theo ngón tay hắn điểm một cái, trên mặt biển gió đen gào thét, một cái búa lớn dài bốn năm trượng bỗng nhiên hiện ra, dùng thế mãnh liệt không thể đỡ đột nhiên bổ về phía đá ngầm bên dưới.
Trong nháy mắt, tình hình biến đổi. Trong nháy mắt búa lớn sắp bổ trúng đá ngầm, bỗng nhiên bay ngược lên, tấn công bất ngờ về phía một phương hư không.
Rắc.
Một đạo kinh lôi hiện lên, ở trong không trung đột nhiên xé ra một lỗ thủng dài mấy trượng, theo đó bão táp cuốn ngang, uy thế kinh người! Mà chỉ một lát sau, búa lớn biến mất, tình hình xung quanh trở lại như cũ. . .
Lâm Nhất hạ xuống đá ngầm, trong thần sắc mỏi mệt lộ ra một nụ cười. Có nguyên thần chi lực, thi triển Thiên Ma ấn không còn là giật gấu vá vai nữa, mà có thêm sự tự nhiên thu phát tùy tâm, uy lực càng không thể so sánh.
Đứng lặng một lát, Lâm Nhất ngồi xuống đá ngầm. Nơi này nhô ra khỏi mặt biển hơn trượng, có chu vi bốn năm trượng, bốn phía sóng nước tung tóe, là nơi có thể thể nghỉ chân lâm thời. Liên tục sử dụng Phá Không Độn pháp mà chạy, thật sự khiến người ta có chút ăn không tiêu. Bằng vào tu vi của hắn lúc này, một lần độn mười vạn dặm đã có chút tiêu hao nguyên lực.
Cho nên sau khi mỗi ngày đi hơn hai trăm vạn dặm, Lâm Nhất liền mượn dùng phi chu để nghỉ. Mà theo sự dặn dò của Bách Lý Xuyên, giữa hai châu Nhật Nguyệt có một đạo cương phong rộng trăm dặm chặn đường. Chuyến này không thể không lưu lại dư lực để phòng ngừa bất ngờ.
Hai canh giờ trôi qua, Lâm Nhất vẫn chưa vội vàng lên đường, mà tâm niệm khẽ động, theo đó một luồng hắc quang xuyên qua cơ thể chui ra, bắn xa hơn trăm trượng, trên sóng xanh đột nhiên hóa thành gió xoáy màu đen. Sau đó, một cây thiết bổng từ bên trong đột nhiên quay về, nháy mắt đã hoa thành dài năm sáu thước, lẳng lặng bồng bềnh cách người hắn hai trượng, vẫn còn sát khí dũng động mà khí thế bất phàm.
Chỉ một thoáng sau, trong thiết bổng đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng bạc, nháy mắt hóa thành một con bạch hổ dữ tợn. Bạch hổ dài hơn trượng, cả người toàn là lông bạc, trong mắt hổ hàn mang tỏa ra bốn phía, nhe răng nhếch miệng, lộ vẻ hung ác. Chỉ là thân hình của nó hư thực bất định, lại lộ ra vẻ cực kỳ phấn chấn, nhẹ nhàng chạy qua chạy lại, khí thế kiêu ngạo.
Lâm Nhất nhìn bạch hổ thần khí như thật trước mắt, không khỏi mỉm cười. Đây là thứ đoạt được từ đệ tử Cửu Châu Chân Võ môn trong tiên cảnh, cuối cùng tiện nghi cho mình. Hổ hồn này chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, lại bằng vào dị bẩm trời sinh của dị thú viễn cổ mà có thể chiến thắng tu sĩ Nguyên Anh tầm thường. Mà sau này phải đối mặt toàn là cao thủ Hóa Thần Luyện Hư, chút bản sự này là không đủ dùng!
Bạch hổ từng bị tế luyện, chủ tớ tâm niệm tương thông, lập tức ngẩng đầu gầm lên giận dữ để tỏ ý khó chịu. Vương giả của bách thú Viễn cổ, sao chịu để bị ai đó khinh thường.
Lâm Nhất nhướn mày, khóe miệng lộ ra nụ cười. Trên tay hắn bỗng nhiên có thêm một vật, chính là một viên kim đan của tu sĩ. Hơi do dự một thoáng, hắn nhẹ nhàng ném ra ngoài. Rắc một tiếng, đan thể vỡ tan, một đoàn linh lực cô đọng bắn về phía hổ hồn. Súc sinh đó hiểu ý, đột nhiên há miệng ra nuốt vào.
Sau đó, vẻ hung tàn của bạch hổ mất hẳn, thành thành thật thật ngồi xổm xuống trước người Lâm Nhất, trong thần sắc trông mong lộ vẻ tham ăn tục uống, rõ ràng là vừa được hưởng lợi ích của kim đan nên muốn đòi hỏi thêm.
Thấy vậy, Lâm Nhất hơi kinh ngạc. Cắn nuốt kim đan có thể đề thăng tu vi, nhưng không biết có tác dụng đối với hổ hồn hay không. Mà vừa rồi lâm thời nảy lòng tham, ai ngờ lại chó ngáp phải ruồi.
Có điều một viên kim đan chính là một mạng người! Con súc sinh này... Thật đúng là súc sinh.