Ngày trước, tu vi có cao thấp, thân phận bất đồng, với nhau cũng không có gì để nói. Hiện giờ vị bách lý tiên sinh này chậm rãi mà nói, thật sự có mấy phần bộ dạng người già! Lâm Nhất xua tay ngắt lời đối phương:
- Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, là đi hay ở?
Bách Lý Xuyên mỉm cười, nói:
- Nếu ngươi có thể đứng vững ở Hành Nhật châu, ta sẽ tới phất cờ hò reo cho ngươi, cam chịu sự điều khiển của ngươi! Nếu ngươi bị người ta đuổi giết rồi chạy trối chết, ta tự thấy bản sự không đủ, việc gì chen vào náo nhiệt đó.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, nói:
- Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Lần này Bách Lý Xuyên cũng không vòng vo, rất dứt khoát lên tiếng. Sau đó hắn lại đúng lý hợp tình vươn tay ra:
- Rượu đâu.
Lâm Nhất thần sắc khó hiểu, ngồi bất động.
Bách Lý Xuyên nghiêm trang nói:
- Cổ nhân có uống máu ăn thề! Ngươi và ta mặc dù không cần như vậy, nhưng uống rượu sảng khoái một phen là không thể thiếu. Hành động này không phải không hợp với tình lý.
Lâm Nhất tò mò hỏi:
- Ngươi không phải nói rượu khó tan phiền muộn, không thể phóng túng mà uống sao.
Bách Lý Xuyên ưỡn ngực, hùng hồn nói:
- Hừ! Ta còn nói, rượu khó tan phiền muộn nhưng lại có thể tìm ra quê hương trong cơn say, thiên nhai lộ tẫn, cớ sao mà không say một trận.
Hắn vểnh râu bực mình giục:
- Ngươi sao hẹp hòi thế, đưa rượu đây.
Một Bách Lý Xuyên đạm bạc việc gì cũng nhượng bộ lui binh, giữ mình trong sạch, mở miệng chính là dĩ hòa vi quý, nhưng lại gặp thời ứng biến và tâm tư linh hoạt không kém gì Văn Bạch Tử, Tùng Vân tán nhân! Người này ngàn vạn chớ để bị cái nhìn đầu tiên lừa dối! Câu “biết nhìn người đó” cũng có một phen đạo lý.
Có điều uống một vò rượu, sau trả gấp mười, ta nhớ kỹ.
Lâm Nhất cười khẽ một tiếng, cuối cùng khôi phục thần thái ngày xưa. Hắn đứng dậy giơ tay lên lấy ra hai bình rượu, mang theo vẻ hào hùng cao giọng nói:
- Thiên nhai lộ tận có ngại gì, ta tự lên mây bay tới chín tầng trời.
...
Hai đạo hữu đến từ Cửu Châu, một đôi cố nhân lưu lạc thiên nhai cuối cùng có thể gặp lại sau hoạn nạn. Không còn cố kỵ, bỏ đi ngăn cách, có ước định, ở chung thật vui! Lại không khỏi đàm kinh luận đạo một phen, hai bên đều có thu hoạch.
Có Vân Hiên tập yếu Chức Nương tặng cho, cộng thêm sự chỉ điểm của nhân vật cấp tông sư Bách Lý Xuyên này, tạo nghệ luyện khí của Lâm Nhất đề thăng rất lớn Sau Một phen vừa đấm vừa xoa, hắn còn từ trong tay đối phương có được phương pháp luyện chế ngọc phù giữ mạng. Ngoạc Toái phù, trong lúc nguy cấp có thể giả thân tránh họa, có hiệu quả như Hồn Khôi thuật của Thần Đạo môn!
Ngoài ra, Lâm Nhất còn bảo Bách Lý Xuyên luyện chế một bộ truyền tống trận, có tác dụng khác.
Sau nửa năm, Lâm Nhất cáo từ rời đi. Khi lên đường, để lại để lại thiên bi văn đến từ Hậu Thổ tiên cảnh, Bách Lý Xuyên kinh hỉ vội vàng muốn giữ lại, vật ứng dụng lấy từ Thần Đạo môn, mất một tháng liền luyện chế ra một bộ vân bào, vân ngoa đem tặng.
...
Ở Hành Thiên Tiên Vực để lại một chốn đặt chân, cũng có Bách Lý Xuyên lưu thủ hậu viện, đây mới là dụng ý thật sự của Lâm Nhất. Dụng ý tâm nguyện đã thành, hắn lại một mình lên đường.
Đô thành Ô Kiền, hậu viện Lữ phủ. Lữ Đô Úy vui sướng không thôi. Hắn chắp tay nói với vị đạo nhân trẻ tuổi ngoài mấy trượng:
- Lâm đạo trưởng tiên giá quang lâm, Con Lừa cảm thấy rất vinh hạnh!
Lâm Nhất quan sát đình viện tinh mỹ, ánh mắt dừng ở trên người Lữ Đô Úy, khẽ cười nói:
- Ta là đến để chào từ biệt, hậu hội vô kỳ.
Lữ Đô Úy hơi ngẩn ra, cúi người thật sâu, trịnh trọng nói:
- Con Lừa thay triều dã Ô Kiền cảm tạ ơn lớn của đạo trưởng!
- Ồ? Lời này giải thích thế nào.
Lâm Nhất hỏi một câu, trên tay xuống một vật sắc màu đỏ sậm.
Lữ Đô Úy quan sát trái phải một phen, lúc này mới hạ giọng nói:
- Quốc sư Cửu Linh Tử dẫn theo mấy môn hạ đệ tử họa loạn hậu cung rất lâu rồi! Thái… Thái Hậu cũng bị hắn dày vò, cho nên khiến cho vương đình hỗn loạn vô cùng. Đối với điều này, Con Lừa và bách quan trong triều giận mà không dám nói gì. May mà đạo trưởng tru sát kẻ đầu sỏ, quét sạch bóng ma.
Lâm Nhất cười ha ha nói:
- Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi! Trước khi chia tay tặng ngươi một vật phòng thân, coi như là kết duyên phận này!
Nói xong hắn cầm vật nhọn đã luyện chế đưa tới.
Lữ Đô Úy không dám chậm trễ, vươn hai tay ra đó vật nhọn dài bảy tấc đó, tò mò quan sát không thôi. Chợt thấy mùi tanh điếc mũi, khiến người ta hít thở không thông, cũng có sát khí khó lường bưc tới, khiến hắn hoảng sợ biến sắc.
Lâm Nhất thu hồi nụ cười, nhẹ giọng phân trần:
- Vật đại hung dùng đúng chỗ, có thể bảo vệ ngươi được bình an một đời! Bằng không, hại người hại mình, di hoạ vô cùng!
Hắn khảm pháp trận trong vật nhọn, có tác dụng phòng ngự hộ thân, kẻ đầu đường xó chợ khó có thể phá giải. Nếu dùng để công kích người khác, ắt gặp phản phệ. Cho nên lời cảnh cáo này đúng là có thiện ý!
Lữ Đô Úy lúc này mới chuyển sợ thành mừng, đang muốn bái tạ lại nghe thấy vị Lâm đạo hữu nói tiếp:
- Có muốn biết tung tích của Lôi Minh và Tiểu Nhi không?
Hắn ngây ra một thoáng, lắc đầu nói:
- Con Lừa chỉ cầu sư phụ, sư nương được mạnh khỏe.
Đối phương cười ha ha nói:
- Kỳ thật ta cũng không biết hai người họ đi đâu.
Đúng lúc này, trong đình viện đột nhiên nổi lên một trận gió xanh. Đợi khi Lữ Đô Úy phục hồi tinh thần, người vừa rồi đã không còn bóng dáng. Hắn thất thanh hô lên:
- Lâm đạo trưởng, Thái Hậu vẫn muốn gặp ngài một lần.