Ánh rạng đông vừa hiện, sương mù mờ đi. Thiên địa giống như chưa từng tỉnh lại, xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ.
Cương đôi núi, một đôi đạo hữu hoạn nạn gặp lại, sau khi nói chuyện một đêm, lúc này đều im lặng. Có lẽ bóng đêm hôm qua quá thâm trầm.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng đứng trong gió sáng, nhìn về phía chân trời xa xa. Bách Lý Xuyên thì ngồi trên tảng đá lớn, trong lòng ôm vò rượu rỗng, buồn baxtt xuất thần.
Âm Tán Nhân đã chết, Văn Bạch Tử và Mặc Cáp Tề đã chết, không ngờ Công Dương Lễ và Tùng Vân tán nhân cũng đã chết! Trừ Công Lương Tán va Xuất Vân là tung tích chưa rõ ra thì một nhóm Cửu Châu chỉ còn lại hai người trước mắt. Mọi người mang lòng thành kính, không ngại gian khổ hành hương mà đến, sao lại thành thế này.
Khi buồn bực khó chịu, Bách Lý Xuyên phất tay kêu lên:
- Cho thêm vò nữa.
Lời vừa ra khỏi miệng, tự cảm thấy không ổn, hắn lại thở dài. Thảm trạng Ngoài Hạo Thiên cốc thật sự khiến người ta nghĩ lại mà kinh. Cho dù là hắn đạo tâm vững chắc, vẫn không khỏi rối loạn phương tấc!
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Nhất chậm rãi bước chậm rãi bước gần, lật tay, nhẹ nhàng buông một vò rượu xuống. Trên tảng đá đã ngổn ngang bảy tám vò rượu, mà vị tiên sinh này vẫn tửu hứng không giảm.
- Hôm nay uống một vò, ngày sau trả lại ngươi gấp mười.
Bách Lý Xuyên cầm lấy bình rượu uống một ngụm to. Rượu chảy đẫm cả râu, đầm đìa chảy xuống, hắn vẫn không thèm để ý. Sau một thoáng, một vò rượu lại không còn lấy một giọt, hắn lúc này mới ý vị chưa tận giương mắt quan sát bốn phía. Cảnh sớm mê ly, khiến người ta tâm sinh ngỡ ngàng.
Thấy Lâm Nhất quay lại nhìn, Bách Lý Xuyên lắc đầu nói:
- Rượu khó làm tan phiền muộn...
Lập tức, hắn lại bùi ngùi thở dài, nói:
- Chỉ tiếc cho tiểu nha đầu Trần Tử đó! Nguyên Anh tự bạo, cắt đứt luân hồi! Không biết ngươi thoát thân thế nào, có thể nói cho lão phu biết không.
Đuôi lông mày Lâm Nhất nhướn lên, không nói gì.
Có điều, nha đầu đó thật sự tịch như vậy sao?
Tâm niệm khẽ động, trên bàn tay giấu trong ống tay áo của Lâm Nhất có thêm một vòng tay thuý ngọc. Hắn thầm ngắm nghía một chút rồi cất đi, đi đến bên cạnh Bách Lý Xuyên rồi ngồi xuống nói:
- Ta dùng bí pháp giết Nam Hành Tử, lại bị Thiên Uy môn Thân Nhạc và Phục Long môn Tổ Uyên liên thủ đánh cho trọng thương. Vào lúc Cửu tử nhất sinh trốn Hành Nguyệt châu, tu vi mất hết, đành phải ẩn thân trong quân doanh biên ải, lại bị đệ tử của Thần Đạo môn liên tiếp ức hiếp. Bởi vậy ta hôm nay mới tới báo thù, cũng muốn tìm tên cao thủ ngươi gây sự.
Bách Lý Xuyên thở dài một tiếng, thuận tay buông bình rượu đứng lên. Hắn lui về phía sau hai bước, quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới, nói với vẻ không thể itn nổi:
- Nam Hành Tử là tiền bối Luyện Hư, môn chủ của Thiên Uy, Phục Long lại là cao nhân của Hành Thiên Tiên Vực! Ngươi dưới sự vây công của ba người vẫn có thể trảm sát cường địch và chạy thoát, cái này.
Nói tới đây, Bách Lý Xuyên lại ngồi xuống, ghé người tới, mang theo vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Ta thấy ngươi đã Hóa Thần rồi, vì sao nguyên thần chi lực vẫn hư thật khó lường, hơn nữa trên dưới nhất thống hoàn chỉnh, so với cao nhân Luyện Hư còn mạnh hơn một bậc? Ngươi rốt cuộc đã có tu vi gì.
Nhìn Bách Lý Xuyên vẫn chưa thoát khỏi sự buồn bã đã sinh ra tò mò với tu vi của mình, Lâm Nhất mặt không biểu tình nhếch miệng nói:
- Miễn cưỡng xem như có tu vi Hóa Thần trung kỳ đi, không đáng nhắc tới.
Bách Lý Xuyên kinh ngạc, lập tức lại hoảng hốt. Người trẻ tuổi này khi ở Nguyên Anh dã có thể trảm sát cao nhân Luyện Hư, lúc này chẳng phải là như hổ thêm cánh thế không thể đỡ ư? Sau đó, hắn lại tự giễu:
- Cho đến bây giờ, ta vẫn dừng lại ở cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ! Uổng cho ta tự xưng là lão phu, quả thật là làm trò cười cho người trong nghề!
Bách Lý Xuyên đạm bạc không tranh với đời, nhìn thì thoải mãn trong mọi tình cảnh, nhưng lại vẫn mang theo chấp niệm! Mà hắn có thể thoát khỏi kiếp nạn, không phải là không liên quan tới đạo bo bo giữ mình! Trải qua một phen trắng đêm bàn luận, oán khí còn sót lại trong lòng Lâm Nhất đã không còn, lại vẫn mang theo vẻ mặt không thể nắm bắt thản nhiên nói:
- Tu vi có cao tới mấy thì cũng có tác dụng gì.
Bách Lý Xuyên lắc đầu cười khổ, đứng dậy đi mấy bước, đón ánh sáng mặt trời vuốt râu mà đứng. Chân trời mây tía như lửa, tráng lệ mà tươi đẹp. Hắn đứng một lúc, lời nói vừa rồi của đối phương là tránh né mà không đáp, nhẹ giọng hỏi:
- Lâm Nhất, chuyện ở đây, ngươi định thế nào.
Lâm Nhất nhìn về phương xa, trong mắt ráng màu chớp động. Hắn không chút do dự nói:
- Ngươi và ta một đường giết về Hành Nhật châu, diệt hai tiên môn Thiên Uy và Phục Long báo thù cho đồng đạo Cửu Châu! Sau đó lại tìm Xuất Vân Tử và Công Lương Tán để tính sổ.
Bách Lý Xuyên tuy đã có đoán trước, nhưng vẫn bị lời nói của Lâm Nhất khiến cho giật mình. Hắn xoay người hỏi:
- Vậy sau đó thì sao?
Lâm Nhất nói tiếp:
- Tìm Hành Thiên đòi công dạo.
Đây là muốn đối nghịch với toàn bộ Hành Thiên Tiên Vực? Bách Lý Xuyên vội vàng xua tay trấn an:
- Người trong chúng ta sống thanh bần đạo hạnh, cớ gì cứ phải gây thù hằn khắp nơi! Cứ dĩ hòa vi quý, tu luyện là quan trọng nhất.
Lâm Nhất bất động thần sắc hỏi:
- Ngươi cam nguyện trốn ở đây đợi hao hết thọ nguyên, vậy lúc trước cớ gì phải cực khổ rời khỏi Cửu Châu?
- Chuyện xảy ra bất ngờ, biết phải làm sao?
Bách Lý Xuyên xòe tay, hiển nhiên là không muốn quay về Hành Nhật châu, lại càng không muốn đi cùng với một tên thích gây sự.
Lâm Nhất bất đắc dĩ bĩu môi nói:
- Nếu ta ở lại cùng ngươi, chỉ sợ cũng bị dư ba của trận lôi kiếp đó cũng vạ lây.
- Lôi kiếp đó là ngươi Hóa Thần dẫn tới à?
Bách Lý Xuyên biến sắc.
Lâm Nhất thật thà nói:
- Nhất thể tam anh độ kiếp, động tĩnh không khỏi hơi lớn một chút.
Trận lôi kiếp đó kéo dài hơn nửa năm, còn dẫn tới dị tượng thất tinh bạn nguyệt, lúc ấy khiến mình đứng ngồi không yên! Đâu chỉ là động tĩnh hơi lớn mmc? Đó chính là động tĩnh rất lớn! Bách Lý Xuyên trố mắt không nói gì! Sau một chốc, hắn giống như nhớ tới gì đó, thở dài lẩm bẩm:
- Trước lúc rời khỏi Cửu Châu đi xa, Chức Nương nhờ ta quan tâm tới ngươi nhiều hơn! Nàng ta nói ngươi bản tính lương thiện lại có đảm đương, sát phạt quyết đoán rõ đạo nghĩa, chính là kỳ nam tử hiếm có! Ha ha! Ta còn không cho là đúng, ai ngờ về sau lại ở trong Câu Trần tiên cảnh gặp ngươi.
Sao lại kéo tới Chức Nương? Nghe thấy lời khen, còn là tới từ một nữ tử, mặt Lâm Nhất nóng lên. Chẳng trách khi ở Câu Trần tiên cảnh trong ngôn hành cử chỉ của Bách Lý Xuyên đối với mình lại lộ ra sự ám muội khó hiểu, thì ra là có lý do.
Bách Lý Xuyên nói tiếp:
- Ta tự nhận đạo hạnh cao thâm, biết nhìn người, lại không bằng một nữ tử.