- Quốc sư.
Trước cửa Đại điện, Thái Hậu sau khi phát ra một tiếng kinh ho thì giống như người mất hồn, vô lực vươn tay vịn sang bên. Quốc sư Cửu Linh Tử chính là chỗ dựa lớn nhất của vương đình Ô Kiền. Mà cho dù là một vị tiên nhân pháp lực thông huyền như vậy không ngờ cũng không chịu nổi một kích dưới tay Lâm đạo trưởng!
Lữ Đô Úy do dự một chút, chậm rãi tiến lại gần, giờ cánh tay cao to rắn chắc của hắn lên.
- Tiểu tử ngươi... Biết rõ là ta, vẫn không thể thủ hạ lưu tình?
Giống như một hơi cuối cùng chính là có thể thể hở được ra, người trong không trung không nhịn được lên tiếng trách móc. Sau đó hắn chợt nhớ tới gì đó, không khỏi lại ngưng thần quan sát. Trong đình viện, người mà đứng ngạo nghễ mà đứng, mặc đạo bào màu xám nhất thành bất biến, trên thắt lưng còn dắt Tử Kim Hồ Lô. Chỉ là khí thế như có như không quanh người thật sự là hư thực khó lường, nông sâu khó phân biệt...
Nhìn người đến, Lâm Nhất không cảm thấy bất ngờ. Hắn chắp tay sau lưng, ngữ điệu lạnh lùng nói:
- Bách Lý Xuyên, biết rõ là ngươi thì sao? Nếu ngươi chính là vị cao nhân kia trong Thần Đạo môn, đừng ngại cho Lâm mỗ một câu trả lời! Ta hôm nay chính là trả thù mà tới.
Tu sĩ trung niên đột nhiên hiện thân, một thân thanh bào không nhiễm bụi trần, tướng mạo nho nhã mà thần sắc bình thản, chính là Bách Lý Xuyên mất tích ở ngoài Hạo Thiên cốc. Vị đồng đạo Cửu Châu, người sống sót ngoài Hạo Thiên cốc này vào khoảnh khắc hiện thân ở xa xa đã bị Lâm Nhất phát hiện.
Khoảnh khắcđó, Lâm Nhất đang rất buồn bực. Khi thấy rõ thân ảnh của Bách Lý Xuyên. hắn cũng có chút kinh ngạc. Mà hắn lại lập tức giật mình, ném bình ngọc trong tay đi. Vị kia không phải cao nhân sau lưng Thần Đạo môn thì là ai? Khiến mình canh cánh trong lòng hơn ba mươi năm, không ngờ là cố nhân! Chuyện này thật sự là con mẹ nó quá vô nghĩa.
Bất kể vị bách lý tiên sinh này làm thế nào mà tới được Hành Nguyệt châu, hôm nay cũng không cho hắn nhúng tay vào ân oán của Thần Đạo môn. Uất nghẹn ba, bốn mươi năm, há có thể vì một câu dĩ hòa vi quý liền có thể khuyên giải? Tên đầu sỏ phải tru, không ai có thể cản được.
Cho nên, Lâm Nhất giết Cửu Linh Tử...
Mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời ảm đạm, đô thành xa xa đã sáng đèn, chỉ độc có hoàng cung là dần dần chìm vào bóng tối.
Trước cửa đại điện, Thái Hậu dựa vào người Lữ Đô Úy mà đứng, trên nét mặt lộ ra vẻ hiu quạnh khôn kể; Ở trong góc, các cung phụng ngày xưa uy phong lẫm lẫm nằm ngổn ngang như tử thi; trong đình viện, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phương xa. Mà Bách Lý Xuyên đột nhiên bị chất vấn, nhất thời không biết đáp lại như thế nào, đành phải từ trong không trung chậm rãi hạ xuống, cười khổ nói:
- Các quốc gia của Hành Nguyệt châu đều có cung phụng, đã thành lệ cũ. Nếu Ô Kiền không có tu sĩ trấn thủ, tình hình không cần nghĩ cũng biết! Thả những thả này đi! Hiếm khi gặp lại, tới nơi khác nói chuyện...
...
Sau khi Lâm Nhất giết Cửu Linh Tử vẫn thả đệ tử Thần Đạo môn bị bắt ra, cũng để Hải Tân Tử quản lý sự vụ trong môn. Bách Lý Xuyên nói không phải không có lý, một vài thứ đã được ước định, cũng không thể vì một người hoặc là một chuyện nào đó mà thay đổi. Chỉ là hắn không muốn để ý tới Thái Hậu kia nữa, mà trực tiếp rời khỏi đô thành. Thời quá cảnh thiên, Tang Thậm Nhi đã không còn là tiểu nha đầu xuất thân thanh lâu trước kia nữa, Con Lừa cũng không phải thiếu niên lang trên núi ngày xưa.
Đây là một sơn cốc cách Thần Đạo môn ba ngàn dặm về phía bắc, chính là nơi Bách Lý Xuyên bế quan bảy năm qua.
Đêm trăng sáng, gió mát. Trên một khối đá bằng phẳng, Lâm Nhất ngồi khoanh chân không nói gì, Bách Lý Xuyên ở bên cạnh tò mò nhìn hắn, vẫn liên tục lắc đầu không tin nổi. Thấy đối phương vẫn thần sắc không vui, hắn tự nhận đuối lý, đành phải rủ rỉ kể lại tất cả sau khi thoát khỏi Hạo Thiên cốc.
Bách Lý Xuyên chính là đại gia luyện khí, thông kim bác cổ, đã xem qua rất nhiều pháp môn luyện khí. Hắn từng luyện chế một ngọc phù, có ba phần tương tự với Hồn Khôi thuật của Thần Đạo môn, có tác dụng giữ mạng!
Lúc ấy, khiđám người Văn Bạch Tử Mặc Cáp Tề gặp nạn, Bách Lý Xuyên cũng chưa thể may mắn thoát khỏi. Hắn dùng khối ngọc phù mình luyện chế huyễn hóa ra thế thân, tránh được một kích tất sát trong lúc nguy cấp, lại có thể thừa dịp loạn mà bỏ chạy. Có điều, Nam Hành Tử kia dù sao cũng là cao thủ Luyện Hư, vẫn khiến hắn trọng thương.
Bất đắc dĩ, Bách Lý Xuyên một đường chạy xa. Trên đường nhìn thấy các tu sĩ Hóa Thần lại khiến hắn không dám ngừng lại, cứ như vậy bỏ chạy thục mạng. Cho đến xuyên qua một mảng đại hải rộng lớn, lại xuyên qua một đạo cương phong dài trăm dặm đến Hành Nguyệt châu.
Thấy Hành Nguyệt châu không có cao thủ tiên đạo, Bách Lý Xuyên yên lòng. Chữa thương hắn đang bế quan chữa thương thì vừa hay gặp Cửu Linh Tử của Thần Đạo môn. Đối phương thấy hắn chính là một tiền bối Hóa Thần sa sút thì lập tức mừng rỡ, dùng lễ đối đãi.
Cứ như vậy, Bách Lý Xuyên xem như tạm thời được an ổn. Thần Đạo môn Ô Nguyệt phong chính là nơi của quỷ tu, hắn liền ở trong tĩnh thất hoàng cung đô thành bế quan chữa thương, đồng thời chứng kiến chiến tranh vương tộc đoạt ngôi của Ô Kiền cùng với đủ loại tàn khốc và âm u của cung đấu. Chuyện liên quan tới cung phụng quân doanh của Thần Đạo môn bị giết, bản thân hắn cũng từng nghe nói, nhưng lại không để ý trong lòng.
Cửu Linh Tử thủy chung muốn bái cao nhân Hóa Thần làm thày, ngoài mặt cố ý nịnh hót. Mà đủ loại chuyện trên dưới của Thần Đạo môn khiến Bách Lý Xuyên cực kỳ chán ghét, liền từ chối Cửu Linh Tử, lại niềm tình thu lưu của hắn, thỉnh thoảng chỉ điểm trên tu luyện. Hơn nữa hắn điềm đạm mà không thích nói chuyện, hai bên ở chung với nhau cũng coi như hòa hợp.
Bảy trước, một hồi lôi kiếp hiếm thấy có một không hai bất ngờ xuất hiện, không chỉ theo đó mà trời sinh dị tượng, còn được thu nhận chú ý. Khi Bách Lý Xuyên phát giác có cao nhân tiên đạo hiện thân, hắn sợ tới mức không dám ở lại hoàng cung, liền tìm tới nơi này để bế quan. Mà Cửu Linh Tử cũng sợ chuốc vạ, dứt khoát trốn đi.
Khi tất cả đã gió êm sóng lặng, Bách Lý Xuyên muốn quay về hoàng cung. Cửu Linh Tử lại chưa từ bỏ ý đồ, vẫn đi theo bên cạnh.
Ngày đó có đệ tử về báo, tiểu bối họ Lâm năm đó xâm nhập đô thành và giết hai trưởng lão Nguyên Anh. Cửu Linh Tử trong cơn giận dữ liền triệu tập nhân thủ tới hoàng cung. Có điều, hắn cũng có tâm nhãn, trước khi đi đã chuyển cáo cho Bách Lý Xuyên, nói là Thần Đạo môn có cường địch đến phạm, xin tiền bối xuất thủ tương trợ.
Hành Nguyệt châu to lớn, căn bản không có thân ảnh của tu sĩ Hóa Thần, sao lại xuất hiện cường địch? Một là tò mò với sự tồn tại của tiểu bối họ Lâm, hai là cũng nể Cửu Linh Tử, Bách Lý Xuyên đành phải đáp ứng tới trợ uy. Mà nửa đường, hắn ở trong thần thức thấy được thân ảnh của Lâm Nhất, không khỏi vui sướng! Mà tất cả sau đó lại khiến hắn trở tay không kịp.