Theo một tiếng nói kiêu ngạo vang lên, trên ngọn núi ở đầu kia sơn cốc, không biết từ khi nào xuất hiện một người trẻ tuổi dáng người cao to. Người này mặc đạo bào màu xám không dính một hạt bụi, lại tóc dài ngang vai, trên đỉnh đầu thắt búi tóc bất luân bất loại, bên trên cắm một cây trâm cài đỏ thẫm, hơn nữa hông còn dắt hồ lô rượu, cả người lộ ra vẻ lười nhác mà tùy ý. Chỉ có điều, ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua bốn phía, uy thế khó lường hồn nhiên thiên thành, không ngờ khiến người ta không phân biệt ra được nông sâu.
Thư Nhạc Tử và nhóm tu sĩ ở xa xa chưa rời đi đó ngạc nhiên không thôi. Nơi này còn có một cao thủ tiềm tàng, lúc trước lại không hề phát hiện ra.
Thuần Vu Phong giương mắt nhìn về phía người trẻ tuổi kia, trong lòng hơi kinh ngạc. Mà trên mặt hắn lại bất động thanh sắc, chỉ hơi gật đầu, trên tay lại không lưu tình, vẫn vây khốn bạch hổ trong cấm chế pháp lực. Thấy đối phương chậm rãi bước đến, hắn cao giọng chất vấn:
- Ngươi là người phương nào? Tại sao nói ra những lời ngang ngược như vậy.
- Hừ! Ngươi bớt giả bộ hồ đồ đi!
Đi tới cách mấy trăm trượng thì chậm rãi đứng lại, người đến nhướn mày, mặt lộ vẻ ngông cuồng, khóe miệng còn lộ nụ cười lạnh ngang ngạnh, lên tiếng nói:
- Ngươi giở hết thủ đoạn ra chẳng phải là muốn bức chủ nhân của bạch hổ phải ra mặt sao? Hiện tại lão tử hiện thân ngươi lại hỏi lão tử là ai? Nghe rõ đây, lão tử đi không đổi họ ngồi không đổi tên, chính là Lâm quan chủ!
Nói xong ánh mắt hắn hướng về phía đoàn quang mang như có như không, cùng với bạch hổ đang bị nhốt trong đó, không nhịn được lại hừ một tiếng.
Thuần Vu Phong sắc mặt trầm xuống, Hành Thiên Tiên Vực to lớn như vậy, nhưng không ai dám nói chuyện với mình như thế. Vẻ mặt hắn lộ ra mấy phần không vui, quát lên:
- Ngươi là chủ nhân của thần thú mà không bẩm báo tiếng nói lén tu luyện ở tiên mạch của ta, hành vi như vậy khiến người ta khinh thường! Xin hãy cho Vu Phong một câu trả lời, bằng không sẽ rất khó mà nhìn mặt nhau.
Những lời này lọt vào tai người khác, thật sự là chính khí lẫm nhiên mà không thể cãi lại. Chiếm tiên mạch của người ta để tu luyện, có khác gì tên tiên môn đạo tặc trước kia đâu? Đây là hành vi thất đức, khiến người ta phỉ nhổ.
Chỉ có điều, người tự xưng là Lâm quan chủ không phải ai khác, chính là Lâm Nhất được gọi là đạo tặc kia. Hơn hai mươi năm trước, một phen cướp bóc điên cuồng đó đã khiến cho tiên môn các nhà phải phòng bị nghiêm ngặt. Không còn cơ hội để trộm, khi đi qua Xích Nhật phong của Hành Nhật môn, hắn liền trốn trong tiên mạch ở dưới đất tu luyện đến giờ. Vốn định bế quan vài ba mươi năm rồi lại đi xa, ai ngờ hổ hồn ngủ say trong thiết bổng Thiên Sát đột nhiên tỉnh lại, lại ầm ĩ đòi chui ra khỏi lòng đất.
Lâm Nhất lúc đầu còn không hiểu, về sau lại giật mình. Súc sinh đó ở trong tiên mạch, hơn nữa lại nuốt mấy kim đan Nguyên Anh, lại có sáu viên Thú Nguyên đan đại bổ một hồi, không bị no chết mà tu vi lại đề thăng điên cuồng! Mà hắn đã nhận ra khí cơ của kiếp lôi, vẫn cảm thấy tò mò. Hổ hồn cũng phải gặp thiên kiếp à?
Độ kiếp không quan trọng, nhưng Xích Nhật phong là địa bàn của người ta. Tốt xấu gì cũng mượn dùng hơn hai mươi năm, không thể ném lại một chuỗi thiên lôi rồi chuồn mất! Lâm Nhất vội vàng biến mất, cũng mang theo thiết bổng Thiên Sát chạy vào trong sơn cốc hoang vắng cách đó vạn dặm.
Động tĩnh của Thiên kiếp quá lớn, Khó tránh khỏi dẫn tới đám người Thuần Vu Phong. Lâm Nhất cũng không thèm để ý, lại kinh hỉ không thôi vì tu vi của bạch hổ đại thăng.
Không ngờ súc sinh đó vô thanh vô tức kết thành Nguyên Anh, còn nghênh đón thiên kiếp Hóa Thần một cách thần kỳ! Mà phô trương thanh thế lâu như vậy, một tiếng sấm rầm rầm hạ xuống, thiên kiếp không ngờ dừng lại, mà lúc Lâm Nhất cũng có tâm tư như những người đứng xem khác, lúc bàng quan không khỏi thốt ra một câu. Ai ngờ bạch hổ không ngờ lại dùng tiếng người trả lời: Hết rồi.
Thiên kiếp không còn, cũng nên bỏ đi. Nhưng lại có người muốn chiếm tiện nghi!
Lâm Nhất cố ý đối chiếu bản sự của bạch hổ một chút, lúc này mới âm thầm sai nó giết hai tu sĩ Hóa Thần. Ai ngờ Thuần Vu Phong xuất thủ. Còn thi triển ra thần thông Tinh Thần Đỉnh đến từ Hành Thiên môn.
Bạch hổ bị nhốt, Lâm Nhất biết không trốn được nữa. Ngoài ra Thuần Vu Phong kia cũng có chút kiến thức. Bạch hổ mọc ra hai cánh liền trở thành thần thú? Còn có, một thức thần thông tên là Tinh Thần Đỉnh có chút bất phàm, khiến người ta không thể không lưu lại tâm nhãn.
- Mở miệng ra là nói người ta đánh cắp tiên mạch của nhà ngươi, bằng chứng đâu?
Lâm Nhất đạp không mà đứng, để khí mười phần. Không để đối phương lên tiếng, hắn hất cằm mỉa mai:
- Bạch hổ chẳng qua là đi ngang qua Xích Nhật phong, liền trở thành thần thú trấn sơn của nhà ngươi, hay quá nhỉ! Mà nó vừa độ kiếp xong, các ngươi không hỏi câu nào xông lên quần ẩu, đúng là bản sự lớn quá!
Thư Nhạc Tử thần sắc lúng túng, không biết đáp lai thế nào. Rõ ràng thấy thiết bổng đó từ dưới Xích Nhật phong bay lên, đâu phải là đi ngang qua? Nhưng tiên mạch không ai trông coi, thật đúng là không biết có mất mát gì không. Hắn vừa rồi tuy chưa động thủ, nhưng lại hô hoán là thần thú trấn sơn nhà mình.
Sư huynh là người thành thật, nhưng sư đệ Thuần Vu Phong thì không phải hạng người bình thường. Đối mặt với những lời hùng hồn đầy lý lẽ của Lâm quan chủ, hắn thần sắc hòa hoãn lại, không cho là đúng cười cười:
- Chuyện tiên mạch tạm thời không nhắc tới! Ta vừa rồi hỏi chủ nhân của thần thú, lại không có ai để ý tới. Mà thần thú đả thương tính mạng người ta, khi bị ta vây khốn, ngươi tùy tiện hiện thân hơn nữa còn nói năng lỗ mãng, thế là đạo lý gì? Ta mặc kệ ngươi là Lâm quan chủ của nhà nào, muốn làm bừa làm ẩu đối dịch với Hành Thiên môn ta thì xin hãy nghĩ cho kỹ.
Lâm Nhất theo tiếng hỏi:
- Ngươi là đệ tử Hành Thiên môn à?
Đối phương mang theo mấy phần rụt rè, ngang nhiên trả lời:
- Hành Thiên môn Thuần Vu Phong.
Người tên là Thuần Vu Phong này cũng là một nhân vật! Vừa rồi mình chỉ là không tiện hiện thân, lại bị người ta bắt được nhược điểm, lập tức cho rằng bạch hổ là thú vô chủ, khiến người ta cũng khó có thể tranh cãi. Không chỉ như vậy, còn dựa thế lôi Hành Thiên môn ra để dọa người.
Lâm Nhất thầm cân nhắc một chút rồi trầm giọng nói:
- Thả bạch hổ ra! Nó có chủ nhân hay không nhìn cái là biết.