Thuần Vu Phong lắc đầu, không nhanh không chậm nói:
- Thần thú lấy mạng người, há có thể tùy tiện thả ra.
- Hừ! Nếu không phải thấy ngươi vừa rồi có thần thông không tầm thường, hơn nữa cử chỉ thong dong có phong độ, lão tử việc gì phải dong dài như vậy.
Khóe miệng Lâm Nhất lạnh lùng nhếch lên, trong mắt huyết quang chợt lóe.
Thuần Vu Phong từ xa xa nhìn chằm chằm vào con ngươi quỷ dị của đối phương, không khỏi hơi ngẩn ra. Mà ngoài miệng lại không nhường một bước, nói:
- Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, hơn nữa khí độ bất phàm, vốn có lòng muốn kết giao, chỉ tiếc duyên phận chưa đến.
Hắn là muốn bức mình xuất thủ à? Lâm Nhất mặt không biểu tình gật đầu. Trong nháy mắt, áo choàng tóc rối tung bay, còn có một tầng sương đen nhàn nhạt quay quẩn trên người.
Thuần Vu Phong ở ngoài mấy trăm trượng mặc dù nói năng thoải mái, nhưng lại từng thời từng khắc lưu ý tới động tĩnh ở ngoài mấy trăm trượng. Không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Ở Hành Thiên Tiên Vực, trừ mấy vị sư huynh trong sư môn và sư phụ ra thì hắn chưa từng sợ bất kỳ ai. Không sai, hắn là muốn bức người đó xuất thủ, để thăm dò nội tình, chứng thực chứng thực suy đoán mơ hồ trong lòng. Mà lúc này, giống như có sát khí vô biên phô thiên cái địa ập tới, không ngờ khiến người ta không biết phải làm gì. Đang kinh ngạc, hắn thần sắc khẽ biến. Vị Lâm quan chủ kia đột nhiên xông tới, phía sau còn kéo theo một đạo long ảnh hư ảo. Đối phương thì ra là một vị yêu tu.
Thuần Vu Phong quyết định cực nhanh, bấm pháp quyết muốn bắt bạch hổ trước. Đúng lúc này đối phương đột nhiên một quyền đánh tới, không ngờ là ma long hoành không, kéo theo thế phong lôi, hung hãn mà không thể ngăn cản. . .
Uy thế của một kích này nằm giữa Hóa Thần trung kỳ và hậu kỳ. Thuần Vu Phong trong lòng bình tĩnh lại, hắn vừa muốn thả ra bạch hổ phân thân để ứng đối, nhưng thế tới của đối phương bỗng nhiên xoay chuyển, không ngờ lại đánh tới cấm chế pháp lực do Tinh Thần Đỉnh kết thành.
Bùm một tiếng, quang mang như có như khôngđó sụp đổ, thế vây khốn tan rã. Theo đó chính là một tiếng gầm rú, bạch hổ đã thoát vây rồi đột nhiên bay vào trong không trung, vẫn kinh hồn chưa định mà hết nhìn đông tới nhìn tây.
Một kích hung hãn, uy thế không thua gì cảnh giới Luyện Hư, lại chỉ là vì cứu một con thần thú? Thuần Vu Phong có chút trở tay không kịp, không nhịn được thầm kinh hãi. Khốn trận do Tinh Thần Đỉnh kết thành mặc dù không có ba thành uy lực vốn có, nhưng lại không hề tầm thường người đó lại có thể dễ dàng phá được. Lâm quan chủ lai lịch không rõ này rốt cuộc có tu vi gì? Trong Hành Thiên Tiên Vực từ khi nào lại có cao thủ chưa được biết đến bực này.
Một quyền đánh nát trận thế pháp lực, Lâm Nhất vẫn không thừa cơ khinh người. Đợi long ảnh phía sau mờ đi, sát khí trên người hắn không giảm. Mà con bạch hổ đó cực kỳ linh động, đột nhiên biến mất trong mây đen dưới chân, trong giây lát hóa thành một đạo hắc quang bay vào trong cơ thể hắn không thấy bóng dáng.
Thấy vậy, Thuần Vu Phong tâm niệm xoay chuyển cực nhanh. Người đó mắt sinh dị tượng, tu vi khó lường, còn mang theo một con thần thú viễn cổ tiềm tàng dưới Xích Nhật phong. Hắn hơi do dự một chút, vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Ngươi tới từ đâu.
Lâm Nhất thu hồi Thiên Sát thiết bổng, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ngoài hơn mười dặm, hơn mười tu sĩ đó thấy không kiếm được tiện nghi, lại gặp phải cao thủ tiên đạo đều đã vội vàng rời đi. Hắn lướt nhìn Thuần Vu Phong, không ngờ xoay người phá không độn đi.
Thuần Vu Phong mắt sáng rực, quát lớn:
- Chớ đi.
Hắn không kịp gọi, trong nháy mắt đã mất đi thân ảnh.
Trong sơn cốc, chỉ còn lại một mình Thư Nhạc Tử. Hắn vuốt râu một lúc, vẫn có chút khó hiểu đối với cử chỉ của sư đệ. Mà biết rõ sự tinh diệu của độn pháp Hành Thiên môn, hắn đành phải lắc đầu một mình quay về Hành Nhật môn.
Ngoài ba mươi vạn dặm, Lâm Nhất ngừng thế đi trong không trung, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Xa xa cách Trăm dặm có hào quang hào quang lóe lên, theo đó xuất hiện thân ảnh của Thuần Vu Phong. Người đó quả nhiên có chút môn đạo, có thể dễ dàng đuổi theo như vậy.
Chỉ có điều, hiện tại không phải là lúc đối mặt với Hành Thiên môn.
Lâm Nhất nhíu mày, thần sắc không rõ lẩm bẩm:
- Còn có độn pháp nhanh hơn cả Phá Không thuật à.
Trong chớp mắt, Thuần Vu Phong ổn định thân hình cách hắn mấy trăm trượng. Thấy Lâm Nhất không hề trốn tránh, hắn bật cười nói:
- Ha ha! Phá không pháp môn, chính là Nguyên Thần độn pháp tầm thường nhất. Mà cao thủ chân chính đều có đại thần thông trong phút chốc đi trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm, thậm chí là vạn vạn dặm.
Đây là đang chê cười lão tử không có kiến thức à! Mắt Lâm Nhất híp lại, hỏi:
- Độn pháp ngươi vừa rồi thi triển là gì, vì sao trong tiên môn của Hành Nhật châu lần đầu thấy loại độn pháp này của ngươi.
Địch ta sắp giao thủ, sao lại đi hỏi như vậy? Thuần Vu Phong lơ đễnh nói:
- Độn pháp ta vừa thi triển chính là gia sư Dư Hằng Tử của ta căn cứ vào tiên pháp viễn cổ từ giới ngoại truyền lại mà tự nghĩ ra, không truyền ra ngoài.
Lâm Nhất khoanh tay, cúi đầu lặng im không nói gì. Chẳng trách Hành Thiên môn đứng trên đỉnh Hành Thiên Tiên Vực, pháp thuật thần thông đều có chỗ hơn người! Môn chủ Dư Hằng Tử của Hành Thiên môn càng không tồi, có thể tự nghĩ ra pháp thuật. Mình khi nào mới có bổn sự này? Mà theo hắn thấy, đại thần thông uy lực vô cùng vẫn đến từ tiên pháp viễn cổ, ví dụ như Thiên Ma Cửu Ấn.
Đúng lúc này, Thuần Vu Phong đột nhiên nói:
- Ta hỏi ngươi thêm một câu, ngươi đã họ Lâm, có phải là đến từ hạ giới không?