Vô Tiên

Chương 1948: Chương 1948: Ha ha ha ha (1)




Thoáng cái, kim kiếm bay đến trước mặt một người cách đó hơn mười dặm.

Đó là một người trẻ tuổi mặc áo bào màu xám, tóc để xõa, thân giống như đá tạc, cử chỉ trầm ổn. Mặt hắn thoáng có ánh kim, hai gò má như gọt, lông mày rậm, mắt sáng, khóe miệng hơi cong lên cười như có như không. Bên cạnh hắn có một tiên nữ áo trắng xinh đẹp lạ thường. Phía sau lại là ba vị cao nhân Hợp Thể, mỗi người đều mặt mày dữ tợn lại kiêu căng.

Người trẻ tuổi giơ tay nhận lấy kim kiếm bay đến trước mặt, thoáng vuốt ve, trong thần sắc có phần xúc động. Hắn thu hồi kim kiếm, nhìn về phía lão nhân ngoài xa. Đối phương đã ném Xuất Vân Tử trong tay ra, cười ha ha, nhưng không tiến lên đón, mà xoay người đánh về phía một người cách đó mấy trăm trượng, mắng:

- Mẹ nó ở một bên lén lén lút lút, lão tử bóp chết ngươi...

Mặc dù Xuất Vân Tử chạy thoát khỏi ma trảo, pháp lực vẫn chưa bình thường, giống như tảng đá đâm đầu về phía sơn cốc. Thấy lão già muốn giết người, hắn vừa mừng vừa sợ lại bất đắc dĩ kêu lên:

- Lâm huynh đệ, đó là Dư Hằng Tử, mau bảo lão già kia dừng tay...

Lâm huynh đệ trong miệng Xuất Vân Tử dẫn theo Tiên Nô cùng huynh đệ Đồng gia, chạy tới vẫn tính là đúng lúc.

Sau khi Lâm Nhất ở trên phố biết tin tiên khí xuất thế thì trong lòng sinh nghi. Kim Long kiếm ở dưới chân núi Phục Long Sơn, sao lại không phải là tiên khí! Chỉ có điều nó vẫn giấu ở trong tiên mạch, tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Mắt thấy tình hình hỗn loạn như thế, tất cả cũng không khó suy đoán...

Sau khi Xuất Vân Tử hô lên một tiếng vẫn không thể tránh khỏi rơi xuống. Theo một tiếng “Bịch” mơ hồ, bóng dáng của ông ta biến mất ở trong rừng cây rậm rạp của sơn cốc. Đại danh Dư Hằng Tử trong miệng ông ta vẫn truyền đến trong tai các tu sĩ ở đây.

Dư Hằng Tử là bậc chí tôn ở Hành Thiên Tiên Vực. Cao nhân như vậy cũng đi tới nơi này sao? Rất nhiều tu sĩ chỉ nghe tên, lúc này thấy được người thật thì kinh ngạc. Bản thân hắn lại có nỗi khổ khó nói, nhất thời tiến thối không được. Vừa rồi trong lúc chờ đợi, tránh không được tiên khí quyến rũ, hắn vẫn không nhịn được mà ra tay. Vốn tưởng rằng nhân lúc hỗn loạn có thể chiếm chút lợi ích, ai ngờ lại sinh biến hóa dị thường...

Dư Hằng Tử chỉ hơi do dự liền xoay người rời đi. Trước mắt bao nhiêu người, hắn nhất thời không bỏ xuống được mặt mà đi cầu xin tha, dứt khoát tạm thời tránh đi. Hắn có chút tâm tư, tự nhiên lao thẳng đến chỗ Lâm Nhất, vẫn cố gắng bình tĩnh giơ tay nói:

- Lâm đạo hữu, đã lâu không? Đám người lão phu đã chờ lâu ngày...

Lão già sao chấp nhận bỏ qua, đạp một cái vào trong hư không, mắng:

- Dám giả vờ giả vịt ở trước mặt lão tử...

Hắn đưa tay chộp tới, một luồng gió thu thoáng chốc vây khốn Dư Hằng Tử.

Dư Hằng Tử vốn định ra sức chống đỡ, lại sợ không có cách nào kết thúc. Ai ngờ lão già kia hung hãn như vậy, ra tay lại khiến người ta khó có thể chống đỡ. Cử chỉ khốn đốn, pháp lực dần dần bị giam cầm. Hắn hoảng loạn lên, chỉ đành phải bỏ xuống phong thái của bậc chí tôn tiên môn, mở miệng kêu:

- Lão hủ có thành ý, trời xanh chứng giám, Lâm đạo hữu...

Trong lúc nguy cấp, vị cao nhân Hành Thiên môn này đã hoàn toàn không dám hồ đồ nữa. Căn bản không thể nói đạo lý được với lão già này, trông cậy duy nhất vẫn là tiểu tử kia, Lâm đạo hữu kia.

Tiếng la của Dư Hằng Tử vang lên không ngưng, không khác gì tình cảnh của Xuất Vân Tử lúc trước, đã bị người tóm gáy. Lúc này Lâm Nhất còn cách mấy trăm trượng, sợ là khó có thể trông cậy vào. Đối phương lại cười ha hả, khẽ lắc đầu nhìn về phía nơi khác, tất cả đều đang xem náo nhiệt.

Cùng lúc đó, huynh đệ Đồng gia đột nhiên nhảy lên đến giữa không trung, nhìn xung quanh và quát:

- Trọng địa của Cửu Châu, người không phận sự tránh ra. Kẻ nào dám chống đối, giết...

Ba cao thủ Hợp Thể đột nhiên điên cuồng phát ra uy thế, sát cơ sắc bén trong giây lát bao phủ trăm dặm, ngàn dặm. Khi mấy trăm tu sĩ ở đây hoảng hốt, trong sơn cốc đột nhiên lại vang lên hai tiếng gào trầm thấp ngân dài, cuồng dã lại khiến cho người ta thấy sởn tóc gáy. Theo đó, có bóng sói lao nhanh, tiếp theo xuất hiện hai nam tử cường tráng dữ tợn, mùi máu tanh tràn ngập trời đất, lạnh giá tĩnh mịch đột nhiên hạ xuống.

Tuy nhiên ngay lập tức giữa không trung có cầu vồng bắt ngang. Mấy trăm tu sĩ quay đầu bỏ chạy, liều mạng trốn thật xa, chỉ sợ chậm một bước sẽ gặp tai hoạ.

Trên một ngọn núi phía xa, hai bóng người vốn tụt lại phía sau, lúc này cuối cùng chiếm trước tiên cơ. Một người đi về phía đông, kêu sau này còn gặp lại. Một người đi phía bắc, nói Ung Nguyên đạo hữu bảo trọng...

Chỉ mấy hơi thở, xung quanh đã vắng bóng người. Chỉ còn có đệ tử Cửu Châu môn đamg canh giữ sơn môn, còn có người kiên trì từ phía xa bay tới, chỉ cầu xin buông tha cho sư phụ...

Sau khi lão già bắt được Dư Hằng Tử, vẫn chưa ra tay ngay mà mang theo hắn đi đi nhanh về phía trước, hai mắt trợn tròn, miệng mở rộng, vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, bước đi thong thả trên không trung, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười không rõ. Tiên Nô theo sát sư phụ, tò mò quan sát lão già đang tới dần.

Ngoài mấy chục dặm, Thuần Vu Phong vội vàng chạy tới, chặn đường Đồng Lý liên tục chắp tay muốn nhờ. Sư phụ cướp giật tiên khí bất ngờ bị bắt, thân làm đệ tử tuyệt đối không thể lùi bước. Lão đại Đồng gia từng quen biết tự nhiên trở mặt, còn nghĩ hất cằm, nghiễm nhiên là dáng vẻ trời đất vô tình, mặc cho hắn có nỗi khổ khó nói...

- Ha ha...

Ở giữa không trung, lão già dừng lại, nhìn hai người ở cách hơn mười trượng cười ha ha. Trong tiếng cười có vui mừng bất ngờ, có ngoài ý muốn, còn có mấy phần vui mừng.

- Ha ha...

Lâm Nhất không nhanh không chậm dừng bước, cũng nhìn về phía lão già cười ha ha. Trong âm thanh vừa xúc động cùng sung sướng, lộ ra vài phần thân thiết.

- Ha ha! Được, được, được...

Lão già đột nhiên lại cười to một hồi, không ngừng khen ngợi, theo sát đó liền khoe khoang nói:

- Lão... Ánh mắt của ta thực sự không tệ...

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, cười không rõ ý nói:

- Hì hì! Ta vẫn là ta! Sao ngươi lại thành bộ dạng như vậy...

Đối phương khác quá xa so với lão già mặc áo bào màu vàng trước kia, ngũ quan mặt mày cùng với lời nói và việc làm như vậy, không phải lão Long thì là ai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.