Vô Tiên

Chương 1949: Chương 1949: Ha ha ha ha (2)




Hai người gặp nhau, lời nói hai bên làm cho Tiên Nô nhìn cũng thấy hồ đồ. Càng chú ý tới đối phương hơn. Tuy đối phương mặc trang phục nông phu, trong thần thái đầy vẻ điên cuồng lại khí phách, nhưng rõ ràng chỉ là tu vi Hóa Thần, lại đơn giản bắt được một cao nhân Hợp Thể hậu kỳ, thực sự khó có thể suy đoán...

- Ái chà! Tiểu tử thối xưa đâu bằng nay! Trăm năm không gặp, lại câu được một tiểu mỹ nhân...

Lúc này, phía sau Tiên Nô đột nhiên có người nói chuyện. Nàng thầm giật mình, vội vàng trốn về phía bên cạnh của Lâm Nhất và quay đầu nhìn lại. Một nữ tử mặc váy vải từ trong không trung đi đến, trong gương mặt xinh đẹp kèm theo vẻ mặt giảo hoạt, ánh mắt ép người, nghiêm trang nói:

- Tiểu muội muội! Đừng nên bị kẻ ác lừa gạt, sớm về nhà đi...

Tiên Nô bề ngoài ôn nhu yếu ớt, nhưng thật ra ánh mắt nhìn xa trông rộng, tâm tính kiên định. Vừa thấy được nữ tử như thế, lập tức khiến người ta có sự dè dặt như gặp gỡ đối thủ. Nhưng lời nói cay cú như thế lại đánh trúng khuyết điểm của nàng, nàng không khỏi lập tức đỏ mặt, xoay người tới gần Lâm Nhất, bối rối nói:

- Sư phụ...

Một câu nói đã lộ rõ thân phận, nàng không thối lui, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh lùng, trầm giọng quát:

- Ngươi là ai, sao tránh thoát được sự ngăn cản của huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang...

Lâm Nhất không để ý tới động tĩnh bên cạnh, lại còn có chút mong đợi xoay người nhìn lại.

Nữ tử quỷ linh tinh quái kia vẫn là Hoa Trần Tử năm đó, gương mặt tinh xảo xinh đẹp càng hơn xưa, lại toàn thân mặc váy vải thô, trên đầu còn cài bông hoa dại, tăng thêm vài phần tươi mát quyến rũ. Nàng làm ra vẻ giật mình lùi lại về phía sau, lại nhìn về phía Lâm Nhất nhăn mũi cười, nói:

- Ta là ai à? Ta là hồng nhan tri kỷ của hắn a...

Trong đôi mắt nàng sáng lên, nhìn về cách đó không xa lại kinh ngạc kêu lên:

- Chúng ta ở chỗ này chịu gian khổ, người ta lại đi khắp nơi ung dung tự tại, còn thu nhận mỹ nhân làm đồ đệ...

Trong khi nói chuyện, bóng dáng thướt tha ung dung đi đến bên cạnh lão già, còn vung nắm đấm nhỏ thị uy nói:

- Thần Ngao huynh, đánh tên không có lương tâm kia!

Lão già vuốt râu cười to, trong thần sắc có chút vênh váo. Dư Hằng Tử bị lão mang theo trong tay lại rất chật vật, tận mắt nhìn thấy tất cả những điều không thể tưởng tượng nổi này, có thể nói là trong bụng đầy nghi ngờ không thể nào hiểu được. Một tu sĩ dưới hạ giới mới cạy thoát thân trở về, sao lại kết bạn với cao nhân cổ quái như vậy? Mình trấn giữ Hành Thiên đã lâu, cũng không hề phát hiện ra...

Tiên Nô băng tuyết thông minh, từ lâu đã nhìn ra điểm kỳ lạ, vào giờ phút này lại không muốn nhường một bước. Vẻ mặt nàng lạnh lùng nghiêm nghị, cuối cùng cơ thể thoáng động ngăn cản ở trước người của Lâm Nhất, nghiêm giọng quát:

- Lớn mật! Dám bất kính đối với gia sư, quyết một trận sống chết ở đây!

Lâm Nhất không ung dung thản nhiên như vừa rồi, mà trên gương mặt đầy kinh ngạc, sau đó bước tới giơ tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên vai Tiên Nô, bảo đệ tử này không nên nóng vội. Vẻ mặt đối phương vẫn như trước, nhưng nhân cơ hội dựa sát vào hắn, có vẻ ngoan ngoãn thuận theo. Hắn cũng không để ý, nhìn hai “Huynh muội” kia, trong khoảng thời gian ngắn trợn mắt bất đắc dĩ.

Trăm năm trôi qua, mượn tiên mạch dưới Phục Long Sơn, lão Long cùng Hoa Trần Tử, hoặc là Thiên Trần đã lấy thân thể tàn hồn tu thành nguyên thần, đây là niềm vui bất ngờ. Lão mặc trang phục nông gia kỳ lạ không nói, sao lại trở thành huynh muội rồi? Nghĩ tới trước đây, có lẽ trong lúc chờ Kim Long kiếm mà sinh ra náo nhiệt một trận, bây giờ lại thế nào vậy? Còn nữa...

Một bóng người mập mạp lảo đảo trong sơn cốc, buồn vui cùng lúc kêu:

- Ôi u! Thiếu chút nữa bị lão già kia làm ngã chết... Lâm huynh đệ, ngươi trở lại rồi...

Có lẽ là cái chiêu bài huynh đệ này, Tiên Nô âm thầm phân phó, huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang mới không ngăn cản, Xuất Vân Tử vừa xoa mông, vừa nháy mắt chạy tới chỗ Lâm Nhất.

Xuất Vân Tử sáng lập ra Cửu Châu môn, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Lâm Nhất đang buồn bực tự nhiên thoáng nghĩ lại, Thiên Trần kinh ngạc nhìn về phía đối diện và hét to:

- Ồ? Thân là sư phụ, nhân cơ hội sàm sỡ đệ tử, buông móng vuốt của ngươi ra...

Lâm Nhất nghe tiếng, chợt giơ tay lên. Thiên Trần cười hì hì, vẻ mặt kiều mị đầy vẻ đùa giỡn. Tiên Nô đã không thể nhịn được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẽ quát:

- Người sĩ nhục sư phụ ta, giết không tha! Huynh đệ Đồng gia...

Xuất Vân Tử lại đến gần, trừng mắt thất thanh nói:

- Hoa Trần Tử, nha đầu nhà ngươi chưa chết à...

Chợt thấy cách đó không xa có sát khí ép người, hắn bị dọa cho giật mình kêu lên:

- Lâm huynh đệ, mạng ngươi phạm hoa đào, năm xưa bất lợi...

lão Long trong dáng vẻ nông phu nhân cơ hội lại cười ha ha, đôi mắt đầy vui vẻ, hoặc nói là hả hê, cười trên nỗi đau của người khác...

Tình cảnh này đúng là ngoài dự đoán. Lại thêm Xuất Vân Tử cùng huynh đệ Đồng gia không rõ ý, tất cả đều rối loạn! Lâm Nhất nhíu mày, trầm giọng nói:

- Nô Nhi dừng tay!

Hắn nói xong lại nhìn về phía hai huynh muội kia, lắc đầu than thở:

- Lại thả Dư Hằng Tử ra, theo ta đi tới Cửu Châu môn nói chuyện. Xuất Vân Tử dẫn đường...

Nói xong, hắn hất ống tay áo lại xoay người rời đi, nhưng không nghĩ có người lại nói:

- Không thể dễ dàng thả tiểu bối này ra được, ta bóp chết hắn...

Lâm Nhất dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.