Vô Tiên

Chương 1950: Chương 1950: Tự chủ trương (1)




Lâm Nhất quay về Hành Thiên, vừa vui sướng gặp lại đã thình lình xảy ra hỗn loạn.

Thiên Trần vẫn là Hoa Trần Tử trước kia, là một nữ tử xem náo nhiệt không sợ gây ra động tĩnh lớn. Nhân cơ hội tăng thêm phiền phức là bản tính của nàng. Nhưng trong cử chỉ của lão Long lại lộ ra vài phần kỳ lạ, lại là vì sao?

Khi Lâm Nhất xoay người, lão Long đã xách Dư Hằng Tử đầy hoang mang lên, hung hăng trừng mắt nói:

- Vừa rồi duy nhất một mình tiểu bối ngươi nhìn ra chân thân của lão tử, sao có thể để cho ngươi lừa dối qua ải được...

Thấy thế, Lâm Nhất thoáng nghĩ, lập tức bừng tỉnh. Lão Long cùng Thiên Trần đều tu thành thân thể nguyên thần, người bình thường căn bản không nhìn ra điều gì kỳ lạ, lại bị Dư Hằng Tử phát hiện ra manh mối. Lão Long chắc hẳn có tính toán khác...

Sau khi cân nhắc, Lâm Nhất bước chậm về phía trước. Tiên Nô canh giữ ở bên cạnh hắn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang nhận được triệu hoán của nàng, đã từ phía xa bay trở về. Thuần Vu Phong vội vàng qua theo, rất sợ sư phụ Dư Hằng Tử chịu khổ. Thiên Trần lại nhìn về phía Xuất Vân Tử liên tục gật đầu, ra hiệu mình chính là Hoa Trần Tử, ánh mắt lại không rời hai sư đồ, trong nụ cười trêu tức còn lộ ra vài phần chua chát...

- Vị... Vị tiền bối này! Tại hạ cũng không thấy gì, không biết gì cả, nguyện lập lời thề làm chứng...

Dư Hằng Tử âm thầm kêu khổ, chỉ đành phải bỏ nét mặt già nua của mình xuống, lên tiếng cầu xin tha thứ. Một khi bị quản chế, sống chết không do mình nữa!

Lão Long căn bản không rảnh để ý, cười gằn nói:

- Lập lời thề có tác dụng cái rắm, vẫn là dứt khoát bóp chết...

Mặc dù trên gương mặt lão đầy sát khí, nhưng không ra tay.

Dư Hằng Tử không rõ thật hay giả, vội vàng bất chấp quay đầu kêu lên:

- Lâm đạo hữu! Lão phu không có ác ý với ngươi, trời xanh chứng giám...

Cổ chợt tê rần, hắn nhịn không được rên một tiếng, lại nghe bên tai có giọng nói giống như tiếng sấm rền:

- Mẹ nó, ngươi còn dám nói xằng nói bậy về lão phu, tìm đường chết...

Trong lòng hắn run lên, rên rỉ nói:

- Không dám... Không dám...

Lâm Nhất đúng lúc chạy tới gần, quát lạnh:

- Dừng tay! Không được tự ý đả thương người!

Lần này lão Long ngược lại nghe lời, giơ tay ném Dư Hằng Tử tới, còn có chút rộng lượng nói:

- Mà thôi! Tặng ngươi một ân tình, để tránh trở mặt với ta...

Ống tay áo của Lâm Nhất nhẹ nhàng vung lên, một long ảnh không rõ nhận thấy đã bay ra đón lấy Dư Hằng Tử rồi lập tức lại biến mất. Đợi đối phương hoảng hốt đứng vững, hắn giơ tay lên nói:

- Đạo hữu! Đã sợ hãi rồi!

Dư Hằng Tử dần lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy ràng buộc được hóa giải, pháp lực không việc gì. Tiên môn chí tôn trong Hành Thiên bị hành hạ thành dạng này, khiến người ta xúc động! Có một số việc mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng, nhưng vẫn phải giả hồ đồ. Tình thế như vậy cũng chưa chắc đã không phải à cơ hội tốt, không đường cứu vãn, mà vào thời khắc này. hắn lại không dám khinh thường, vội vàng lui về phía sau một bước chắp tay nói:

- Đạo hữu tình thâm nghĩa trọng, tại hạ ghi nhớ trong lòng...

Hắn còn chưa nói dứt lời, Thuần Vu Phong vội vàng hiện thân, hô to may mắn, nói:

- Lâm đạo hữu! Cảm ơn đã trượng nghĩa ra tay...

- Làm càn!

Chòm râu của Dư Hằng Tử run lên, ánh mắt nhìn lão già kia rồi xoay người quát đệ tử:

- Tiên môn tôn ti khác biệt, còn không bái kiến Lâm sư thúc...

Thuần Vu Phong hơi ngẩn người ra, sau đó sắc mặt lập tức vui mừng, đi về phía trước vài bước lại cúi người bái lạy, thành tâm thành ý nói:

- Đệ tử ra mắt Lâm sư thúc!

Lâm Nhất không tỏ thái độ cười ha hả, Thuần Vu Phong lại vội vàng đứng dậy quay sang Tiên Nô bên cạnh, vui vẻ nói:

- Sư muội...

Nhưng Tiên Nô không nhìn hắn, vẫn căm tức nhìn về phía người nào đó thị uy...

Dư Hằng Tử không rõ tâm tư của Thuần Vu Phong, cũng không có thời gian rảnh rỗi để ý tới. Vào giờ phút này, ở trước mặt cao nhân, nếu có thể kết bạn một lúc, cũng xem như là một cơ duyên lớn! Hắn gật đầu ra hiệu với Lâm Nhất, sau đó vẻ mặt cung kính chắp tay nói với lão Long và Thiên Trần bên cạnh:

- Tại hạ Dư Hằng Tử của Hành Thiên môn! Còn không biết tiền bối... cùng vị đạo hữu này xưng hô như thế nào...

- Hừ! Vãn bối của lão tử đều chết hết, mẹ nó ngươi tính là gì chứ...

Lão Long khinh thường hừ một tiếng, vung tay lên mắng:

- Tên béo kia, nếu Lâm tiểu tử muốn đi Cửu Châu môn, còn không đi trước dẫn đường, có tin lão tử bóp chết ngươi không!

Dáng vẻ lão ngang ngược bá đạo, bệ vệ kiêu ngạo, căn bản không để ý tới Dư Hằng Tử.

Thiên Trần lại cười hiền hoà nói:

- Ta à... Hoa Trần Tử! Là đại sư tỷ của Lâm Nhất... Hì hì! Tiểu nha đầu kia còn không gọi một tiếng sư cô...

Nàng vẫy tay về phía Tiên Nô, lại cười hì hì, vẻ mặt giễu cợt không còn, lại thêm vài phần đoan trang giả vờ giả vịt.

Nữ tử áo vải tự xưng Hoa Trần Tử, làm cho Xuất Vân Tử tin tưởng sâu sắc. Không ngờ đồng đạo đến từ Cửu Châu vẫn có người sống sót, cũng có quan hệ không tệ với lão già nhìn như kẻ ác kia, thực sự đáng để ăn mừng! Ngoài ra, bây giờ Lâm huynh đệ không chỉ tu vi khó dò, còn dẫn về một đệ tử xinh đẹp giống như tiên nữ, còn có năm vị cao nhân Hợp Thể đi theo, tiền đồ của Cửu Châu môn giống như gấm! Hắn còn muốn tiến lên hỏi thăm vài câu, lại thấy một bàn tay thò qua, hắn khiếp sợ đến mức vội vàng tươi cười, xoay người chạy, không quên hô lớn:

- Lâm huynh đệ, theo ca ca ta về nhà thôi!

- Ha ha! Tên béo này mỡ non nước trượt, lại để cho lão tử bắt được...

Có lẽ bị đè nén quá lâu, lão Long bỗng nhiên sinh ra có hứng thú chơi đùa, bước nhanh đuổi theo Xuất Vân Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.