Cao nhân của Thần Châu Môn năm đó, bây giờ thành tên béo, nhìn như càn khôn điên đảo, thật ra cảnh ngộ khác hẳn. Cái gọi là tiên đạo, lại phải xem có thể đi được bao xa!
Sư đồ Dư Hằng Tử từ lâu đã mất đi phong thái của bậc tiên môn chí tôn, còn tự xấu hổ đứng ở tại chỗ, bất ngờ liên tục diễn ra, thực sự khiến người ta có chút không biết theo ai.
Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng nói:
- Dư Hằng Tử đạo hữu! Ân oán trước đây đã qua thì thôi, sau này mong rằng Hành Thiên môn chiếu cố nhiều hơn!
Dư Hằng Tử mới định vuốt râu trầm ngâm, vội vàng xua tay khiêm nhường nói:
- Không dám, không dám! Lâm đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn...
Ánh mắt Lâm Nhất sáng rực, lại nói:
- Nếu Lâm mỗ đặt chân Cửu Châu môn, lại liên quan với vui buồn của Hành Thiên. Vừa rồi người bạn lâu năm của ta e ngại cũng không phải trò đùa, trong lòng đạo hữu hẳn biết mới phải!
Trong lời nói của hắn đầy thành ý, lại không cho phép người khác được nghi ngờ.
Dư Hằng Tử hơi ngạc nhiên, lập tức thở ra một hơi dài. Mấy lời này có thể bỏ được hiềm khích lúc trước, còn miễn đi rất nhiều lo lắng, vì sao không mượn cơ hội tiến thêm một bước? Hắn trịnh trọng nói:
- Đạo hữu nói chính là điều tại hạ mong muốn. Sao có thể chỉ là liên quan vui buồn chứ? Đây là liên quan tới sống chết cùng chung hoạn nạn!
- Ha ha!
Lâm Nhất ngửa đầu cười sang sảng, ngược lại giơ tay mời nói:
- Ta còn có chuyện xin chỉ giáo, có thể mời bước qua một bên nói chuyện không!
Nói xong, hắn không để ý tới mọi người xung quanh, xoay người rời đi.
Dư Hằng Tử cuối cùng lại lộ ra phong thái bình tĩnh ung dung của một bậc tôn sư, thoải mái cười nói:
- Đạo hữu đã mời! Ta đang muốn đi Cửu Châu môn đòi chén rượu đây, ha ha...
Hắn lại nhìn về phía huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang cách đó không xa cùng với đám người Thiên Trần, mới giống như bỏ được gánh nặng ròi đi.
Tiên Nô muốn lên đường, Thiên Trần đã cười hì hì bu lại, tay cầm một đóa hoa dại, gật gù đắc ý nói:
- Tiểu nha đầu! Ta thật sự là sư cô của ngươi, chúng ta là người một nhà đấy...
...
Một năm này trời nóng bức, Hành Thiên Tiên Vực phát sinh một chuyện lớn.
Cửu Châu môn có thêm một vị thái thượng trưởng lão, cùng năm vị trưởng lão Hợp Thể quản sự. Nhìn chung trong giới có thêm nhiều cao nhân Hợp Thể trấn thủ một môn như vậy đúng là có một không hai!
Ngoài ra, Cửu Châu môn cuối cùng đã có môn chủ. Theo lời đồn đại, chưởng môn là đệ tử đích truyền của thái thượng trưởng lão, còn là một vị tiên tử xinh đẹp tuyệt luân. Nàng không chỉ có ba đại trưởng lão Hợp Thể xử lý sự vụ trong môn phái, còn có hai sát thần thiết huyết vô tình bảo vệ núi.
Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Cửu Châu môn có một không hai, rất nhiều tu sĩ đều tới nương nhờ, Phục Long Sơn kín người hết chỗ.
Nửa năm sau, nguyên khí trong lòng đất Phục Long Sơn thiếu thốn khó có thể kéo dài. Hành Thiên môn ra sức mời Cửu Châu môn đi tới thiên tinh khác lập sơn môn. Cửu Châu môn từ chối ý tốt, cũng thông báo cho thiên hạ. Hành Thiên môn là Tiên Vực Chí Tôn, uy nghiêm không thể khiêu khích!
Vì thế, Dư Hằng Tử của Hành Thiên môn bánh ít đi, bánh quy lại, cầu xin Lâm Nhất của Cửu Châu môn kiêm nhiệm đại trưởng lão trong môn. Đối phương có chút khiêm nhường, lại vui vẻ đáp ứng.
Tháng ba năm sau, thái thượng trưởng lão Cửu Châu môn dẫn theo năm đại trưởng lão Hợp Thể môn hạ, hai mươi vị cao thủ Luyện Hư, hơn một trăm Hóa Thần cùng với hơn vạn người tiểu bối Nguyên Anh, Kim Đan, dời khỏi Thiên môn Sơn ban đầu của Thiên Uy môn. Từ đó, danh tiếng đứng đầu tiên môn trong giới dần dần truyền ra, cũng kinh động bảy Tiên Vực lớn khác.
...
Thiên Môn Sơn vốn do hai khối đá lớn cao vạn trượng tạo thành nên được gọi là Thiên Môn. Tuy nhiên, năm đó một ngọn núi trong đó bị Lâm Nhất dùng Thiên Ma Đại Phủ chém nát, bây giờ chỉ còn lại có một khối đá lớn cắm thẳng vào bầu trời, rất có khích phách duy nhất chỉ mình ta! Nó đâm thẳng vào trong đám mây lại có nguyên khí nồng đậm, trở thành cấm địa của Cửu Châu môn. Ngoại trừ đệ tử của thái thượng trưởng lão cùng người hầu cận, người bình thường khó có thể tới gần. Cho dù là môn chủ Hành Thiên môn đến đó, cũng phải thông báo trước một tiếng...
- Lâm đạo hữu! Dư Hằng Tử cầu kiến!
Theo một tiếng hô vang lên, một bóng người từ trên cao hạ xuống, lại đứng lơ lửng ngoài xa, lễ phép mười phần.
Trên ngọn núi mấy trăm trượng cũng không có cấm pháp, trước cửa một gian động phủ có một người trẻ tuổi áo bào màu xám loay hoay làm gì đó ở trên mảnh đất trống. Nghe được động tĩnh, người kia đứng dậy. Không ngờ chính là Lâm Nhất, cười nói:
- Dư Hằng Tử đạo hữu không phải là người lạ, không cần làm điều thừa!
- Nếu như vậy, sau này ta sẽ thường xuyên qua lại!
Dư Hằng Tử cảm thấy vui mừng, nắm cần cười ha hả, thân hình bay xuống, lại nói:
- Ta ở Hành Thiên Phong đã quét dọn giường chiếu đợi từ lâu nhưng Lâm đạo hữu vẫn không bỏ xuống được Cửu Châu môn, thế nhưng...
Hắn nói xong lại quan sát khắp nơi. Chỉ thấy ngoài một gian động phủ, cũng không có người nào khác. Từ trước tới sau cũng không thấy qua lão già cùng nữ tử thần bí khó lường kia.
- Ta muốn nâng cao tu vi trước khi Tử Vi Tiên Cảnh mở ra, thời gian không đợi ta! Tuy có tiếng là Đại trưởng lão Hành Thiên môn, thế nhưng...
Lâm Nhất trêu chọc một câu rồi vứt vật trong tay xuống đất, đi về phía khối đá xanh cách đó không xa, phất tay áo xua tan mây mù bay xung quanh, cười lại hỏi:
- Đạo hữu phong trần mệt mỏi, từ đâu đến vậy?
- Đạo hữu đang bố trí pháp trận truyền tống sao?
Dư Hằng Tử liếc nhìn cột đá nằm rải rác trên mặt đất, tùy ý hỏi một câu.
Lâm Nhất vén vạt áo, ngồi xếp bằng ở trên tảng đá và khẽ gật đầu trả lời:
- Lúc tu luyện rảnh rỗ nên làm thử mà thôi!
Dư Hằng Tử đi tới, ngược lại đáp:
- Khi ngươi quay về Hành Thiên đã đắc tội Thành Nguyên Tử. Ta e sợ cho hắn sẽ không bỏ qua, lại đi đến nhà nhận tội, tiện đường thăm hỏi mấy nhà...
Hắn đến ngồi xuống đối diện Lâm Nhất, áy náy cười lại nói:
- Chớ trách ta tự chủ trương...