Vô Tiên

Chương 1740: Chương 1740: Hai mắt tỏa sáng (1)




Những người tụ tập trước Triền núi hơn phân nửa là tu vi Kim Đan, còn lại thì là tu sĩ Nguyên Anh. Tinh Xảo môn đột nhiên thay đổi, khiến mọi người có chút trở tay không kịp, chỉ có Lâm Nhất sau khi hơi lộ vẻ bất ngờ thì nở nụ cười thoải mái.

- Ồ? Vị này không phải Lâm đạo hữu sao! Nhìn thấy chưa, cho dù là Đỗ mỗ cũng đi một chuyến tay không rồi! Không biết là kẻ đui mù nào dám đến Phi Vân chướng gây hấn, vô duyên vô cớ liên luỵ tới chúng ta.

Một bóng người lướt tới trước mắt, chính là Đỗ trưởng lão của Đạo Nguyên môn. Hắn nhận ra Lâm Nhất, sau khi chào hỏi thì không quên tiếp tục lải nhải bực tức. Thấy đối phương đột nhiên nhíu mày, hắn không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn, vội vàng mang theo vẻ mặt kính sợ nói:

- Là tiền bối cao nhân giá lâm.

Hơn mười bóng người từ trên không hạ xuống, không ngờ đều là tu vi Hóa Thần trở lên. Mọi người ở đây đều vội vàng tránh ra, khom người thi lễ không dám lơ là, cho dù là mấy đệ tử của Tinh Xảo môn cũng chắp tay đón chào, có thể thấy được người tới không tầm thường.

Khi mọi người chào hỏi, chỉ có Lâm Nhất chắp tay mà đứng, căn bản không hề kinh sợ, ngược lại rất có hứng thú quan sát những người đang khoan thai mà đến này. Mười lăm tu sĩ quần áo tướng mạo khác nhau, đều là tu vi từ Hóa Thần trở lên. Trong đó có hai lão giả được chúng tinh phủng nguyệt, đã tới Luyện Hư sơ kỳ. Còn có lão giả tối hôm qua gặp trong Tinh Xảo các, rõ ràng đã là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, đang mang theo thần thái từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt bỗng nhiên ngẩn ra.

Vị Đỗ trưởng lão cũng đã nhận ra gì đó, chết quay đầu nhìn về phía Lâm đạo hữu ở bên cạnh. Đối phương vẻ mặt vẫn như cũ, mà uy thế trên dưới quanh người lại biến thành khác hẳn, từ Kim Đan sơ kỳ đột nhiên đề thăng tới Nguyên Anh, tiếp theo là càng khó lường hơn.

- Thì ra là tiền bối...

Đỗ trưởng lão hô lên kinh ngạc, một nhóm tu sĩ Kim Đan ở xung quanh vội vàng né tránh.

Uy thế trên người Lâm Nhất đề thăng tới Hóa Thần trung kỳ, lúc này mới trở nên an ổn. Hắn coi như không thấy sự hoang mang ở bốn phía, chậm rãi lướt qua đám người.

Mười lăm tu sĩ đó sớm đã lưu ý đến động tĩnh bên này, ai nấy thần sắc nghi hoặc. Một vị tu sĩ Hóa Thần ẩn thân trong một đám tiểu bối Kim Đan, Nguyên Anh để làm gì?

- Lâm mỗ chính là quan chủ của Huyền Nguyên quan! Ha ha, bái kiến chư vị đạo hữu!

Lâm Nhất nụ cười hiền hoà, cử chỉ tiêu sái, rát có vài phần bộ dạng quân tử. Hắn lại như rất quen thuộc nói với lão giả hôm qua thèm khát pháp bảo của mình:

- Giá cả thương lượng xong rồi, giảm tám phần so với giá đã định, thế nào?

Người trẻ tuổi đột nhiên hiện thân tu vi không kém, hơn nữa đã sớm quen biết với đồng bạn, chư vị cao nhân đều thả lỏng tâm tư, nhao nhao giơ tay chào hỏi. Lão giả đó thì vẫn thần sắc như thường, cười nói:

- Ha ha! Ta nói này Lâm đạo hữu, Lâm quan chủ, ngươi tối hôm qua việc gì phải thế, bảo Ngô Huyền ta biết phải làm sao đây.

Lúc này, đệ tử Tinh Xảo môn đã đứng hai bên sơn môn, chắp tay nói:

- Thời gian đã đến, chư vị tiền bối, mời...

Dưới sự chú ý của mấy trăm người, hơn mười vị tiền bối cao nhân nối đuôi nhau bước về phía sơn môn.

Lâm Nhất đến trước người lão giả tự xưnglà Ngô Huyền, mỉm cười tỏ ý. Đúng như lời của đệ tử Tinh Xảo môn lúc trước, tiền bối từ Hóa Thần trở lên chính là thượng khách, vào sơn môn không cần tiên tinh. Hắn sau khi nghe thấy quy củ này thầm oán thầm không thôi. Sớm biết như vậy, việc gì phải thế! Có điều, tối hôm qua xem như cũng có chút thu hoạch. Tiếp tục như vậy, một ngày năm mươi khối tiên tinh, một tháng chính là một ngàn năm trăm khối, một năm thì là bao nhiêu.

Ngô Huyền và Lâm Nhất sóng vai đi ở phía sau đoàn người. Hắn thấy đối phương không hiềm ngại xưa, còn đang bấm tay tính toán gì đó thì tò mò hỏi:

- Lâm đạo hữu khí độ bất phàm, chắc hẳn Huyền Nguyên quan rất có lai lịch! Thứ cho ta cô lậu quả văn. . . Ha ha!

Hắn muốn nói lại thôi, ý tứ lại rất rõ ràng. Trong Ngàn vạn dặm vốn không nghe nói qua có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn một Huyền Nguyên quan, còn vì một khối tiên tinh mà thảm hại tới vậy.

Lâm Nhất theo mọi người đi qua sơn môn, theo thềm đá đi lên núi. Hắn nghiêm trang nói:

- Trước mặt chân nhân không nói láo, ta đến từ Hành Nguyệt châu, đó là nơi hoang vắng, hơn nữa người ăn cơm nhiều, cho nên mới bất đắc dĩ như vậy!

Lời này không phải là nói lung tung. Hắn sau khi một đường từ Hành Nguyệt châu tới dây, đề thăng tu vi, tế luyện phân thân, giúp đỡ lão long khôi phục và nặn lại Nguyên Thần, cùng với hổ hồn và Thiên Trần kia, thật sự là vét sạch gia tài! Thân phận quan chủ Huyền Nguyên quan lại như giả mà thật

- Kiện pháp bảo đó của ta tính ngươi năm mươi khối tiên tinh được không? Giao tình thì giao tình, mua bán là mua bán, không thể giảm được.

Chưa nói được mấy câu, Lâm Nhất vẫn không quên nhắc lại chuyện xưa. Ngô Huyền liên tục xua tay từ chối:

- Ta cũng không giàu tới vậy.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi được hơn trăm trượng, tới một mảng sơn bình (nơi bằng phẳng trên núi) cực lớn, cảnh vật trước mắt theo đó mà biến đổi.

Chỉ thấy ở một chỗ bằng phẳng rộng rãi, dựng một đỉnh lô cao tới ba trượng, đang tỏa ra khí nóng bức người. Trên vách đá cách đó không xa khắc hai chữ cổ Tinh Lạc rất to. Lại đi thêm mấy chục trượng, có đệ tử Kim Đan, Nguyên Anh của Tinh Xảo môn đang ngồi, ai nấy đều thần sắc phấn chấn. . .

Bốn phía đỉnh lô có ba vị tu sĩ Hóa Thần canh giữ, đều nhìn vào đó không chớp mắt. Xa xa mấy trượng một lão giả gầy gò đang đứng thẳng, sắc mặt có chút âm trầm, từ xa đã chắp tay nói:

- Thiên Tinh Tử bái kiến chư vị đạo hữu! Không thể nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi.

Khi khách và chủ hàn huyên, Lâm Nhất không khỏi nói theo vài câu cho có lệ, thừa cơ quan sát xung quanh. Nơi này có thể thấy được sơn môn, một đám đệ tử Kim Đan đang kiễng chân nhìn từ xa. Đỉnh lô ở cuối sơn bình rất bất phàm. Còn có núi cao thẳng đứng, khí thế nguy nga. . .

- Vị đạo hữu này lạ mặt quá, xin chỉ giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.