Lâm Nhất đang ngó nghiêng xung quanh, vừa hay chạm phải ánh mắt thâm thúy khó dò của Thiên Tinh Tử. Hắn thong dong tự nhiên chắp tay cười nói:
- Tại hạ đến từ nơi xa xôi, cứ gọi Lâm quan chủ là được rồi! Vì kinh ngưỡng đại danh của môn chủ từ lâu, cho nên mới cùng Ngô Huyền đạo hữu kết bạn đăng môn bái kiến, ha ha.
Nghe vậy, Ngô Huyền ở bên cạnh hơi ngẩn ra. Vừa rồi chỉ là vừa hay gặp nhau mà thôi, mới chỉ quen biết được mấy phút, ai kết bạn với ngươi chứ? Còn nữa, sao lại chỉ xưng là Lâm quan chủ, ngươi sao không báo rõ tên họ ra, như vậy là không hợp lễ số.
Thiên Tinh Tử lại không ngừng quan sát người trẻ tuổi chưa gặp lần nào này từ trên xuống dưới, thần sắc không rõ ràng gật đầu, thản nhiên nói:
- Lâm quan chủ, hạnh ngộ! Liệt vị, xin cứ tự tiện.
Hắn khẽ gật đầu với mọi người. Lập tức vung tay áo xoay người quay về.
Trên mặt đất cách đỉnh lô năm mươi trượng có mười lăm bồ đoàn được xếp thành hình chữ nhất. Tinh Xảo môn hiển nhiên đã biết trước nhân số khách mời, lại bỏ qua khách không mời mà đến Lâm Nhất này. Mọi người tu vi bất đồng, khi ngồi cũng không khỏi phải phân tôn ti lớn nhỏ, khi khiêm nhượng lẫn nhau, hắn tìm bồ đoàn ngồi xuống, còn hiền hoà gọi:
- Ngô Huyền đạo hữu! Mời ngồi bên này.
...
Sau thời gian một nén nhang, tu sĩ Nguyên Anh chờ ở ngoài sơn môn đã có một nửa đi tới sơn bình, khoảng hai mươi ba mươi người, đều ngồi trên chiếu phía sau các tiền bối. Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, lại vươn ngón tay ra bấm bấm. Thầm nghĩ, một người thu hai khối tiên tinh, nhiều người như vậy là năm mươi sáu mươi khối tiên tinh! Thu hoạch phải thấp tha thấp thỏm tối hôm qua cũng không hơn được thế này.
Thấy Ngô Huyền ở bên cạnh ngồi ngay ngắn không nói gì, khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, mỉm cười nhẹ giọng nói:
- Kiện pháp bảo đó của ta thật sự không tồi, ngươi nói ra một cái giá khiến cả hai bên hài lòng đi.
Đối phương liếc sang, trầm ngâm một lát nói:
- Ta nhiều nhất chỉ bỏ ra năm khối tiên tinh.
Một kiện pháp bảo Hóa Thần ít nhất có thể bán ra với giá năm khối tiên tinh, đây là giá thị trường của bản địa à? Lâm Nhất bất mãn bĩu môi nói:
- Ngươi còn chẳng hào phóng bằng những tiểu bối Nguyên Anh đó! Nhìn người ta đi, để được quan sát một hồi luyện khí, không hề keo kiệt chút nào.
Ngô Huyền bất vi sở động, vuốt râu nói:
- Lâm quan chủ không biết đấy thôi! Tiên tinh trong tay những tiểu bối Nguyên Anh đó đều là dồn hết lực của một môn một phái mà có, ngoài quan sát luyện khí ra còn có thu hoạch khác.
Đúng vào lúc này, một vị tu sĩ Hóa Thần ở trước đỉnh lô đứng dậy đi tới, cao giọng nói:
- Để thể hiện thành ý, tiểu bối tới Tinh Lạc bình của Phi Vân chướng ta, mỗi người nhận được một kiện pháp bảo thượng phẩm!
Nói xong, tay áo hắn vung lên, một mảng hào quang như sao rơi, trước mặt những tu sĩ Nguyên Anh đó bỗng nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm phẩm tướng bất phàm, theo đó dẫn tới một loạt những tiếng cảm tạ.
Lấy cớ luyện khí để bàn đồ, biện pháp này không tồi! Lâm Nhất gật gật đầu với Ngô Huyền, nói:
- Hiểu rồi!
Đối phương không rõ ý hắn, dứt khoát không để ý tới.
Tu sĩ Hóa Thần của Tinh Xảo môn kia quay về trước đỉnh lô, lời nói của Thiên Tinh Tử chậm rãi vang lên.
- Tinh Xảo môn ta truyền thừa đến nay, dùng luyện khí dể nổi danh hậu thế.
Đạo pháp bách biến, há lại giữ khư khư riêng mình. Trăm sông đổ về một biển, tụ tập sở trường của các nhà, mới có thể đã tốt còn tốt hơn.
Chắc là thời gian đã tới, Thiên Tinh Tử sau khi nói một khúc lời dạo đầu quang minh chính đại liền ra hiệu cho ba vị đệ tử, đồng thời vươn tay ra lăng không điểm hờ. Theo đó là đing một tiếng, tiếng vang tứ phương, nắp đỉnh lô đột nhiên bay lên cao, bồng bềnh mà không rơi.
mọi ngườiở đây ngưng thần quan vọng, cho dù là Lâm Nhất cũng tò mò trợn trừng hai mắt. Thanh thế Như vậy, rốt cuộc là luyện chế bảo vật gì?
Lúc này, phía trên đỉnh lô giống như có hỏa vân đốt trời, trong xích diễm cuồn cuộn đột nhiên bay ra một thứ gì đó to bằng thùng nước. Sau một thoáng, Thiên Tinh Tử thần sắc cẩn thận, hai tay áo vung nhanh, pháp quyết không ngừng. trong phạm vi mấy chục trượng Chung quanh đều có khí cơ mãnh liệt bao phủ. Dưới sự bức ép của uy thế, khiến cho các vãn bối đệ tử bàng quan ngạc nhiên không thôi.
Trong nháy mắt, 'Thùng gỗ' đó biến thành to một trượng, vẫn bồng bềnh trên đỉnh lô hơn mười trượng rồi xoay không ngừng, tình hình có chút quỷ dị. Mà ngay sau đó lại một 'Thùng gỗ' bay ra, giống như đón gió phóng to, không ngờ bùng một tiếng va vào cấm chế phía trước.
Chỉ một thoáng, bên trong đỉnh lô lại lần lượt bay ra ba 'Thùng gỗ', dưới sự gia trì của từng chuỗi pháp quyết ẩn chứa nguyên lực, đầu đuôi nối nhau, bỗng nhiên biến thành một thứ kỳ quái dài năm sáu trượng, rộng một trượng. Nó hình dạng giống như đá cuội cực lớn, bốn phía tròn trịa không có góc sắc, bên trên hỏa diễm lượn lờ, khiến người ta nhất thời khó hiểu. Bốn thầy trò Thiên Tinh Tử lại bận rộn một hồi.
Sau nửa canh giờ, đỉnh lô khôi phục nguyên trạng, xích diễm tiêu tán, hơi nóng tan đi, chỉ có vật kỳ quái đó vẫn bồng bềnh trong không trung, thỉnh thoảng lại tỏa ra quang mang kỳ dị, giống như tùy thời sẽ thoát khỏi trói buộc mà lao ra.
Bốn thầy trò Tinh Xảo môn lại lộ ra vẻ mỏi mệt, nhưng thần sắc lại đầy vui sướng. Thiên Tinh Tử chậm rãi đứng dậy, không khỏi tự đắc ngẩng đầu lên nhìn, sau đó ánh mắt lướt qua bốn phía, vuốt râu ngạo nghễ nói:
- Mọi người đều biết không có tu vi Hợp Thể thì khó có thể xuyên qua tinh vực. Mà bằng vào tinh chu lại có thể lui tới tự nhiên. Vì thế ta tốn bao trắc trở tìm được bí pháp luyện chế tinh chu, khổ tâm thử nghiệm mấy trăm năm, hôm nay đã có tiểu thành.
Bất kể người khác như thế nào, Lâm Nhất lúc này lại thầm kinh ngạc không thôi, hai mắt tỏa sáng.