- Gừ gừ! Ít nhất cũng cũng dễ nhìn.
Bạch hổ cười ngây ngô, còn lắc lư thân thể, có cái gì đó cũng lắc lư theo.
Tình cảnh trước mắt thật sự là không thể nào chịu nổi, Lâm Nhất giận tái mặt. Gọi bạch hổ ra là có dụng ý khác, không phải là để mặc cho nó tác quái! Hắn ho khẽ một tiếng, nói:
- Kẻ làm người phải quần áo chỉnh chu, biết lễ nghi.
Thấy đối phương thần sắc ngỡ ngàng, hắn tự thấy mất mặt, hừ một tiếng quát:
- Có tu sĩ nhà nào lại đi trần truồng lõa thể? Ngươi muốn lão tử mất mặt theo à?
Ta có gì mà khiến ngươi mất mặt? Hừ! Chắc là thấy kém hơn ta hả. Bạch hổ thầm tự đắc, lại vẫn có chút sợ hãi trước Lâm Nhất, vội vàng hóa thành một thân thể có đạo bào che phủ, còn không quên cúi đầu bồi tội nói:
- Chủ nhân bớt giận!
Nó chính là thân thể Nguyên Thần, linh trí đã thành, cũng biết ứng biến tự nhiên.
Lâm Nhất hơi nhướn mày, không cho là đúng nói:
- Vạn vật sinh ra ngang hàng, sao lại gọi là chủ nhân? Ngươi mặc dù đi theo ta, nhưng không phải nô tỳ. Nếu ngươi ngày sau muốn rời đi, ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi!
Bạch hổ có chút bất ngờ ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nói:
- Chủ nhân là người tốt! Ta nên đi đâu chứ.
Lâm Nhất mỉm cười, nói:
- Nếu ngươi không có chỗ để đi thì cứ tạm thời đi theo ta!
Bạch hổ thở phào, vội vàng gật đầu nói:
- Người giúp ta tu thành Nguyên Thần, cứu tính mạng của ta, ta tất nhiên muốn đi theo! Nhưng ta nên xưng hô với chủ nhân thế nào.
Lâm Nhất nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi tên là Hổ Khiếu, gọi ta là...
Lúc trước thiết bổng luyện chế thiết bổng, hổ hồn liền có danh xưng Hổ Khiếu. Hổ Khiếu Thiên Sát nghe cũng rất chính xác. Mà hắn còn chưa nói hết, bạch hổ đã lắc đầu bất mãn oán giận nói:
- Ta không muốn gọi là Hổ Khiếu, ta không thích cái tên này!
Lâm Nhất cười khổ nói:
- Vậy ngươi tự đặt cho mình một cái tên vang đội đi.
Bạch hổ gật gật đầu, lại đi lòng vòng tại chỗ một lúc, khoanh tay nói:
- Ta tên là Hổ Nhất... Hổ Đại… Đáng tiếc ta là họ Hổ, không phải họ Lâm.
Không phải nhất thì là đại, nghe còn kêu hơn tên của lão tử! Lâm Nhất hậm hực nói:
- Gọi là Hồ Đầu chẳng phải là càng lợi hại hơn à.
Bạch hổ đột nhiên dừng bước, vẻ mặt phấn chấn kêu lên:
- Gừ gừ! Ta sau này chính là Hổ Đầu!
Trong sơn động vang lên tiếng cười phóng đãng, chân cho xung quanh kêu ong ong. Nó vẫn chưa chịu thôi, nói một cách đương nhiên:
- Ta tên là Hổ Đầu, chủ nhân sẽ chính là là Lâm Đầu... Lâm Đại... Lâm Nhất.
Nó lại trở nên hồ đồ, bực bội nói:
- Không thể gọi thẳng tục danh của chủ nhân được! Ta gọi ngươi là đại ca nhé.
Hai mắt Lâm Nhất trợn lên. Con bạch hổ này lúc thì thông minh lanh lợi, lúc thì đần độn ngây thơ, khiến người ta đành bất lực! Hắn buông tiếng thở dài, nói:
- Ngươi đã sống vô số vạn năm rồi, sao có thể gọi ta là đại ca chứ? Đừng có mãi rối rắm với tục danh của ta.
- Gừ gừ! Có rồi...
Giống như là hiểu ra gì đó, bạch hổ nhìn Lâm Nhất cười nói:
- Ta sau này sẽ gọi ngươi là lão đại.
Lâm Nhất chỉ cảm thấy tâm thần mỏi mệt, cố gắng phấn chấn lại, nói:
- Thôi tùy ngươi.
Hắn không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nói sang chính đề.
- Hổ Đầu...
Đối phương lập tức đáp:
- Lão đại.
Xưng hô này sao nghe không được tự nhiên cho lắm! Lâm Nhất lắc đầu, phân phó:
- Ngươi cứ ngồi xuống, kể cho ta nghe về nguồn gốc của thần thú viễn cổ, cùng với chuyện tu luyện độ kiếp.
Bạch hổ đến từ tiên cảnh, hơn nữa tính nết thô lỗ mà đơn giản, lại vừa hóa thành hình người, vừa hay có thể mượn cơ hội hỏi thăm một chút để giải tỏa nghi vấn của mình. Thí dụ như, tình hình của Tiên Vực viễn cổ, cùng với sự an tĩnh khi kết anh, sự quỷ dị khi độ thiên kiếp Nguyên Thần.
- Ừ!
Bạch hổ rất thống khoái ngồi xuống, mà mông vừa chạm đất thì đập ra một tiếng bùm. Nó nhìn trái nhìn phải, cười ngốc nghếch.
Tục ngữ có câu, hổ ngồi mà sinh uy. Không ngờ một thể Nguyên Thần nhẹ như không có gì, cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Lâm Nhất cũng nhếch miệng cười, nói:
- Mau nói cho ta nghe đi.
Ngoài một trượng, một con bạch hổ cho dù ngồi xuống cũng vẫn cao hơn hắn hơi ngẩn ra, hai mắt chớp chớp, ngốc nghếch hỏi:
- Lão đại, ngươi bảo ta nói gì cơ.