Một người trẻ tuổi mặc áo bào tro từ trên trời hạ xuống, kinh động mấy vị tu sĩ trên Nhạc Du sơn. Có người từ dưới đất đứng bật dậy, có người thì từ trong động phủ vội vàng chạy ra.
Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống ven hồ, không thèm nhìn những tu sĩ Kim Đan đang không biết phải làm gì ở xung quanh, mà khẽ nhíu mày nhìn về động phủ đó của Xuất Vân Tử. Thiên thượng nhân gian, người đã đi; Thân tiên quyến lữ đâu rồi.
Ngự không mà tới, chính là tiền bối tu vi Nguyên Anh kỳ không nghi ngờ gì nữa! Có người chắp tay nói:
- Tiền bối đến từ phương nào, không biết có gì chỉ giáo?
Đồng bạn của hắn cũng không dám càn rỡ, ai nấy thần thái kính cẩn.
Lâm Nhất không để ý tới mấy tiểu bối, mà là chắp tay sau lưng, nhìn quanh bốn phía, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nếu còn không cút ra đây, lão tử bóp chết ngươi.
Hắn vừa dứt lời liền có người kinh hô:
- Tiền bối tha mạng.
Theo một tiếng cầu xin tha thứ vang lên, từ trong động phủ đó của Xuất Vân Tử một lão già chạy ra. Sắc mặt hắn vàng như nghệ, trên trán còn ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh, nghiêng ngả lảo đảo bước tới gần Lâm Nhất ba trượng, cúi người vội vàng nói:
- Vãn bối là quốc sư Tinh Hải, không biết tiền bối giá lâm nên không từ xa tiếp đón, thứ tội...
Hắn không phải không biết, mà là tự thị thân phận đóng cửa không ra, lại bị một tiếng hừ lạnh đó khiến cho thần hồn thất thủ, thiếu chút nữa thì bị hù chết. Thì ra không phải là là đạo hữu Nguyên Anh đến thăm, mà là một vị tiền bối thâm sâu khó lường!
Lâm Nhất đứng cạnh hồ, có chút kinh ngạc xoay người lại. Có người đoạt vị trí quốc sư của Xuất Vân Tử à? Thấy đối phương chỉ là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hắn thầm lắc đầu, nói:
- Kể lại chi tiết tất cả những gì phát sinh trong hai mươi lăm gần đây ở Tinh Hải quốc cho ta nghe.
Lão giả đó mặc dù trong lòng có nghi hoặc, lại không dám chậm trễ. Hắn nhất nhất bẩm báo tất cả những gì mình biết, mà Lâm Nhất thì chỉ để ý tới một đoạn trong đó.
- ... Năm năm trước, Cổ Lệ nữ vương truyền vương vị cho con cháu. Sau đó nàng ta được tiền quốc sư dẫn đi, đến nay vẫn không rõ tung tích. Vương Hiện giờ là người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, lại thỉnh một cung phụng cho cổ quốc, vãn bối liền dẫn theo mấy vị đệ tử tới đây.
Thiên thượng nhân gian, kiều diễm vô hạn, Xuất Vân Tử sao nỡ vứt bỏ mà không quay về? Lâm Nhất thong thả dạo bước ở ven hồ, tùy ý hỏi:
- Vì sao phải hủy đi chữ viết trên động phủ đó? Lúc các ngươi tới đây có thấy gì được lưu lại không...
Lão giả đó không rõ ý hắn, thành thành thật thật đáp:
- Chữ viết trên cửa động phủ vốn đã là như vậy, vãn bối không dám vọng động. Lúc vào động phủ cũng không nhìn thấy ngọc giản, hoặc là vài câu đôi chữ nào được lưu lại.
Nhất thời không đoán ra được nơi đi của đôi 'Thần tiên quyến lữ' đó, Lâm Nhất cũng không truy hỏi đến cùng, thờ không nói:
- Từ hôm nay trở đi, Nhạc Du sơn Tinh Hải hồ này tất cả đều là của lão tử. Trong trăm năm dám có ai tới gần nửa bước, chết!
Đối phương còn chưa kịp lên tiếng trả lời, hắn đã bực mình tay áo tay áo quát lên:
- Cút.
Lão giả và bốn vị đệ tử như chim sợ cành cong rời đi, bên Tinh Hải hồ chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Hắn im lặng xuất thần một lúc, chân đạp mặt hồ, lững thửng tiến vào trong động phủ trước kia. Thấy xung quanh không có vấn đề gì, hắn ngồi xuống, cũng gọi ra mấy lá cờ nhỏ và một khối trận bàn. . .
Bảy ngày sau, Lâm Nhất lại xuất hiện ở bên bờ, trên tay còn cầm đó một bộ trận kỳ, trận bàn. Ở trong bí cảnh đại mạc, trận kỳ có chút hư hao, hiện giờ thử dùng thủ đoạn luyện khí để tu bổ một phen, mặc dù vẫn chưa tới mức tận thiện tận mỹ, nhưng lại không ngại sử dụng.
Lâm Nhất vung tay ném hờ, bốn đạo quang mang cắm vào trong ngọn núi quanh hồ nước. Hắn lập tức lại lấy ra trận bàn rồi vỗ xuống đất, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận bỗng nhiên thành thế. Mà hắn vẫn chưa khu động trận pháp, chỉ là lo trước khỏi hoạ.
Sau một thoáng, Lâm Nhất cầm Tử Kim Hồ Lô, vừa uống vừa một mình đi dạo ven hồ. Có lẽ là do được linh khí, nguyên khí gột rửa, non sông tươi đẹp này bốn mùa như một, đẹp không sao tả xiết. Mà trong ngọn núi ở xung quanh có dị thạch Tinh Tử, có tác dùng che chắn thần thức rình mò. Nếu không có ai quấy rầy, nơi này thật đúng là một địa phương tốt để bế quan tĩnh tu.
Không còn lòng thưởng thức phong cảnh, Lâm Nhất đang nỗi lòng nặng nề trở về động phủ rồi ngồi xuống. Hắn lấy lại bình tĩnh rồi đặt Tử Kim Hồ Lô xuống bên cạnh, cũng gọi ra thiết bổng Thiên Sát. Căn bản không cần hắn ra hiệu, một con bạch hổ dài hơn ba trượng xuất hiện, còn đi qua đi lại, động phủ lập tức lộ ra vẻ chật chội.
Súc sinh đó hưng phấn không thôi, cũng không tiện so đo. Lâm Nhất keng một tiếng ném thiết bổng Thiên Sát đi, dứt khoát nhắm mắt lại để không thấy không phiền. Mà sau một chốc, có người ồm ồm cười nói:
- Gừ gừ! Bộ dạng này của ta thế nào.
Bạch hổ miệng nói tiếng người, cũng rất hợp lòng người! Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, chậm rãi mở mắt. Mà hắn lập tức lại ngẩn ra, thất thanh nói:
- Ngươi thật sự đã hóa thành hình người, nhưng. . .
Cách trước mặt hắn không xa, một lão giả râu tóc bạc trắng đang đứng, mặc dù khuôn mặt già nua, nhưng thân thể lại cơ bắp săn chắc, có chút cường tráng. Ngực và hạ thể còn phủ hào quang trắng xóa. Hắn đang giả vờ giả vịt vuốt râu nhìn tới, trên mặt còn mang theo mấy phần thần sắc đắc ý.
Lâm Nhất từng nhìn thấy bạch hồ thiên huyễn, bên cạnh còn có một lão long quen biết đã lâu, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ đối với việc bạch hổ hóa thành hình người. Chỉ có điều một con hổ hồn tu thành Nguyên Thần đột nhiên trở thành một lão giả không hề xa lạ, thật sự không thể không khiến hắn kinh ngạc.
Ngũ quan của vị lão giả này chính là bộ dạng của Hắc Sơn tông trưởng lão trong Đại Hạ Lôi Minh cốc kia. Kim đan mà bạch hổ nuốt cũng chính là tới từ người đó.
Thấy Lâm Nhất lắc đầu, lão giả ra vẻ giật mình, lập tức quanh người hiện lên một trận hào quang, lại hóa thành một lão giả khác, không ngờ là Hành Nguyệt châu Thần Đạo môn Cửu Linh Tử. Tướng mạo hắn thay đổi mà thân thể thì vẫn y nguyên, vật dưới háng có chút chướng mắt. Mà hắn lại không cảm thấy xấu hổ, vẫn cười ha ha nói:
- Thế này được chưa.
Lâm Nhất có chút không thể nhịn được nữa, gắt:
- Không được! Ngươi hóa thành hình người là chuyện đáng mừng! Nhưng ngươi không cần phải bắt chước người khác, phải có bản sắc của mình chứ.
Bạch hổ có chút mất mát, hừ một tiếng, bất mãn nói:
- Ta muốn thành hình người dạng chó! Ta không biến nữa.
- Nên là hình người dạng hổ mới đúng. Cũng không đúng! Ngươi sao lại biết tục ngữ này?
Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu. Bạch hổ đi theo tu sĩ Cửu Châu lâu ngày, không khỏi nhiễm một số thói quen xấu. Hắn nghĩ nghĩ, cố nhẫn nại hướng dẫn từng bước nói:
- Ta không phải muốn người biến lại hình dạng cũ. Mà là muốn ngươi biến thành bộ dạng trẻ tuổi uy vũ.
Bạch hổ giống như hiểu ra, lại vẫn khó xử nói:
- Sau khi ta nuốt kim đan nguyên anh, đã không nhớ bộ dạng trước kia của mình là thế nào nữa! A! Ta hiểu rồi.
Nói xong, trên người hắn lại có một trận hào quang vặn vẹo, chưa thành hình đã khiến Lâm Nhất thất thanh nói:
- Ngươi...
Đối phương mặt mày hớn hở cười quái dị nói:
- Gừ gừ! Vừa trẻ tuổi lại vừa uy vũ này.
Và đại hán bộ dạng có bảy giống mình, lại cao chừng một trượng hai, đang ngẩng đầu ưỡn ngực đứng giữa sơn động. Đỉnh đầu hắn không có búi tốc, chỉ có tóc dài ngang vai. Trong mắt nó lờ mờ chớp động kim mang, cả người trên dưới đều lộ ra vẻ bưu hãn khiếp người. Thấy thế, Lâm Nhất bất lực nói:
- Thôi tùy ngươi! Có điều, cởi truồng thích lắm à!