Ầm.
Trăng sao va chạm, lưu quang bắn ra xung quanh, bên trong sóng to gió lớn, Thuần Vu Phong miệng trào máu bay ngược ra sau. Lâm Nhất mặt không biểu tình, uy mãnh không giảm, pháp quyết trên tay lại tung ra.
- Lâm Nhất, ta không có ác ý. . .
Thuần Vu Phong khó có thể kiềm chế được thân thể, vẫn lăng không bay đi, mà sát khí vô tận đó điên cuồng đánh tới, khiến người ta không nhịn được mà tâm sinh tuyệt vọng. Sống chết trước mắt, hắn không dám do dự nữa, nói ra cái tên mà mình một mực suy đoán.
Lâm Nhất tóc rối tung bay, tay áo phần phật, dưới hai hàng lông mày ánh mắt lấp lánh quang mang yêu dị. Sát khí sắc bén từ trong cơ thể hắn tỏa ra bao phủ nghìn trượng, lại giam cầm người vừa hét lên ở bên trong. Đột nhiên bị nói ra tục danh, hắn bất vi sở động, một trăm lẻ tám đạo thủ ấn bỗng nhiên bay ra.
Tình cảnh này, khiến cho Thuần Vu Phong thầm cảm thấy hối hận! Có lẽ, chuyện vốn không nên căng thẳng tới mức không thể vãn hồi như vậy. Chỉ vì không bỏ được sự dè dặt và thành kiến, lúc này mới chuốc họa vào thân. Ai có thể ngờ được, người mà Hành Thiên Tiên Vực tìm hơn sáu mươi không thấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
- Lâm Nhất, ngươi nợ ta một cái nhân tình.
Bất đắc dĩ, Thuần Vu Phong vô lực lên tiếng:
- Hành Nguyệt châu, nếu không phải là ta âm thầm tương trợ, ngươi há có thể trốn được tới bây giờ.
Chợt nghe thấy những lời này, Lâm Nhất sát tâm đã quyết đột nhiên chậm rãi ngừng lại trong không trung, ma ấn sắp kết thành bồng bềnh mà không đánh xuống, nhưng vẫn chớp động hào quang vận sức chờ phát động. Thuần Vu Phong ngoài trăm trượng lại cảm thấy sát khí xung quanh đột nhiên dịu đi, vội vàng cố gắng đứng vững lại, khóe môi dính máu, cười khổ nói:
- Lâm đạo hữu, đa tạ ơn tha mạng hôm nay! Sau này gặp lại.
Hắn vẫn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại sợ bỏ lợ cơ hội chạy thoát thân duy nhất này, vừa dứt lời liền bấm pháp quyết biến mất tại chỗ.
Lâm Nhất làm thinh đối với việc có người rời đi, đăm chiêu nhìn trời cao.
Thì ra là Thuần Vu Phong tìm tới sơn cốc ở Hành Nguyệt châu kia, cũng hủy đi mật thất dưới lòng đất. Trận động tĩnh của Thất tinh bạn nguyệt đó ảnh hưởng quá lớn, trừ Hành Thiên môn ra còn có rất nhiều người chú ý tới hướng đi của mình.
Một hồi thiên kiếp đó đã trôi qua nhiều năm, mà Hành Thiên môn Thuần Vu Phong lại có thể tìm được cũng ở lần đầu gặp mặt đã đoán ra lai lịch của mình, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng. Là trời sinh dị triệu kinh thế hãi tục, hay là di hai thanh thước ngọc trong Hạo Thiên tháp, hay là có nguyên do khác?
Vốn tưởng rằng hành động bí mật, nhưng lại không ngờ là bịt tai trộm chuông! Công Lương Tán đó chưa chết, khó có thể che giấu được? Lại thêm trận thiên kiếp đó quá gây chú ý, người tinh minh giống như Thuần Vu Phong vẫn theo dấu vết tìm được Lâm Nhất hắn cũng không có gì bất ngờ. Chỉ có điều, một đệ tử của Hành Thiên môn vì sao muốn giúp mình che giấu hành tích? Thật sự không có ác ý, lại vì sao ở lần đầu gặp mặt này muốn thăm dò thử.
Còn nữa, Hành Thiên môn ở Hành Thiên Tiên Vực là một nhà độc tôn. Mà Thuần Vu Phong vẫn muốn hủy đi mật thất bế quan dưới sơn cốc đó, rõ ràng là để giấu diếm tồn tại cường đại hơn. Chẳng lẽ, còn có cao nhân ngoài Hành Thiên Tiên Vực đang tìm tung tích của mình?
Ngoài ra, nếu như đoán không lầm, Công Lương Tán chắc đã cấu kết với Phục Long môn của Nam Hành Tử. Mà cho đến hiện tại, Thiên Uy, Phục Long cùng với Hành Thiên môn vẫn chưa gióng trống khua chiêng hành động, hơn nữa nhận thức của Thuần Vu Phong đối với Lâm Nhất hắn vẫn có chút không đủ, là vì sao?
Bất tri bất giác, trong lòng Lâm Nhất trầm xuống. Bất kể là như thế nào, nếu thật sự để người ta biết được thân phận và tìm đến, muốn tiếp tục tu luyện tính toán chuyện báo thù sẽ giống như bọt nước. Hành tinh tuy lớn, lại không có chỗ dung thân. Mà hôm nay buông tha Thuần Vu Phong, chỉ sẽ hội một đường chuyển cơ cho ngày sau.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất thở dài. Giống như phía sau có mấy con sói đói bám theo, bức cho mình ngay cả thời gian để thở cũng không có. Xét đến cùng, vẫn là thời gian không đủ! Chỉ cần cho lão tử trăm năm để bế quan, hừ hừ. . .
Nói tóm lại, con đường này đ được hơn bốn trăm năm rồi, đã thấy tinh thần rồi, bước chân cũng không khỏi càng lúc càng trở nên dồn dập!
Vứt bỏ tâm tư đang phiền loạn, Lâm Nhất phá không độn đi. Thiên Ma Ấn ở Phía sau vẫn chưa tế ra cũng tiêu tán thành vô hình.
Nửa tháng sau, Lâm Nhất tìm tới một trấn nhỏ có tu sĩ tụ tập, lưu lại không đến canh giờ liền lặng lẽ rời đi. Nửa năm sau, hắn một mình đứng trên một ngọn núi không người, trên nét mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Trên Hành tinh trừ Hành Thiên môn ra thì không cách nào đi thông tới Tiên Vực khác. Mà cho dù là tới Hành Thiên môn, cũng phải mượn dùng truyền tống trận mà chỉ các đại tiên môn mới có để đi. Cũng chính là nói, không có tu vi Hợp Thể, hoặc là bằng vào tinh chu thì không ai có thể rời khỏi Hành Thiên Tiên Vực!
Thôi! Cứ về đại mạc một chuyến! Sau khi gặp Xuất Vân Tử thì tính tiếp.
...
Lại trôi qua ba tháng, Lâm Nhất phong trần mệt mỏi về tới đại mạc. Cách Nhạc Du sơn còn xa, tình hình ở ven hồ và trên đỉnh núi đều nhìn cái là rõ. Mà hắn lại nhíu mày, sau đó tỏa thần thức ra nhìn về phía Tinh Hải cổ thành ngoài trăm dặm, sau đó thì thu hết tất cả tình hình trong mấy chục vạn dặm vào trong mắt. Không những không thấy thân ảnh của Cổ Lệ nữ vương, cho dù là Xuất Vân Tử cũng không thấy! Tên mập đó đi đâu rồi.
Lâm Nhất chậm rãi đi tới Nhạc Du sơn, chân đạp mây quan sát phía dưới. Hồ nước vẫn xanh như xưa, cảnh sắc trên đỉnh núi vẫn thế. Mà chỗ khác biệt với trước kia là nơi u tĩnh này không ngờ xuất hiện thân ảnh của mấy tu sĩ. Đó là một lão giả Nguyên Anh, còn có bốn tu sĩ Kim Đan khác. Đối phương không chỉ chiếm động phủ của Xuất Vân Tử và của mình, còn mở ra mấy sơn động khác, có người đang tĩnh, có người thì đang nhàn nhã tản bộ quanh hồ.
Thấy tình hình này, thần sắc Lâm Nhất hơi kinh ngạc. Trước sau chỉ hai lăm hai sáu năm, quay về chốn cũ lại khiến người ta cảm tưởng như đã qua mấy kiếp. Nhưng trên cửa động phủ đó, bốn chữ 'Thiên Thượng Nhân Gian' mà Xuất Vân Tử tự viết vẫn còn, không đúng, thiếu mất chữ “Gian“.