Cửu Châu môn, Thiên Môn sơn, động phủ Lâm Nhất.
Cửa động đã bị phong cấm, trong ngóc ngách không người, một đoàn ánh sáng lấp lánh nằm lặng lẽ. Nó nhìn qua không chút thu hút, bên trong lại có càn khôn, chính là Thiên Địa kết giới Lâm Nhất lưu lại.
Trong kết giới, trên một mảnh khe núi, mây mù tràn khắp, tiên khí phiêu miểu. Nhà đá, lều cỏ, bộ dạng vẫn như trước. Mấy gốc liễu thụ sau mấy trăm năm khô héo nay lần nữa hoán phát sinh cơ. Từ xa nhìn lại, cành lá đen xen, xanh biếc dạt dào, tô điểm thêm cho cảnh sắc mấy phần ý xuân.
Từ một bãi đất trống không lớn lúc trước, nay biến thành phiến khe núi chu vi gần trăm dặm. Ma Tôn Lâm Nhất vẫn đang tĩnh tọa tu luyện, hai nữ tử kia lại nhàn không được.
Dưới sự xúi giục của Trần Tử, Tiên Nô bóc mở Thiên Địa kết giới. Hai người vốn định tiến vào làm bạn cùng Ma Tôn Lâm Nhất, không ngờ đối phương vẫn cứ đắm chìm trong tĩnh tu, không để ý tới ai. Đáng nói hơn là, mười trượng xung quanh hắn toàn là cấm chế ngăn trở, căn bản khiến người khó mà kề cận nửa bước.
Trần Tử và Tiên Nô thất vọng, lại không chịu cứ vậy rời đi. Kết quả là, hai nữ tử liền sinh ra hứng trí với phương kết giới này.
Càn Khôn tái tạo, tự hành biến hóa. Đương sơ Tiên vực và vạn vật sinh linh chẳng phải cũng diễn sinh biến hóa như thế mà ra?
Trần Tử tính là trở về chốn cũ, tâm cảnh lại đã khác hẳn. Vốn chỉ có Nguyên Thần, cả ngày trốn tránh không dám gặp người, còn phải bận rộn tu luyện. Nay cuối cùng khôi phục tu vị lúc trước, đồng thời trùng tố nhục thân, Hoa Trần Tử tính cách tinh quái cũng theo đó trở về. Một phương thiên địa rộng lớn, lại chỉ có đúng ba người! Không khỏi phân bua, nàng lập tức lôi kéo Tiên Nô tận tình rong ruỗi!
Kết giới bao la, không dưới mấy ngàn vạn dặm. Trong đó tuy có Ngũ Hành nảy sinh, lại vẫn cứ rất hoang vu. Hai nữ tử mang theo hiếu kỳ du lịch bốn phía, sau hơn một năm, song song mất hứng mà về. Vẫn là phiến khe núi này tốt nhất! Chí ít có nhà đá, có lều cỏ, có liễu thụ, còn có thân ảnh bất động kia nữa. Ngoài ra, còn có...
-Hì hì! Thái Sơ chi khí này đến từ Tẩy Tiên Trì ở Tử Vi tiên cảnh, khá là bất phàm! Lâm Nhất ban ơn cho chúng nhân, lại vẫn còn tới tận chín thành. Tu luyện ở trong đó có thể nói cơ duyên thâm hậu. Nô nhi, nửa năm qua cảm thụ thế nào?
Dưới cây liễu, hai nữ tử lần lượt tỉnh lại từ trong tĩnh tọa. Nhìn nhau mỉm cười, phảng phất đào mai khoe sắc, song song kiều diễm động người!
-Hơi có thu hoạch, không đáng nhắc tới!
Tiên Nô nhẹ giọng đáp một câu, giương mắt liếc hướng bóng người áo xám nơi xa. Sư phụ vẫn đang nhắm mắt nhập định, lại uy thế trầm ngưng, khí cơ sâm nhiên. Giữa đây đó cách nhau xa tận trăm trượng, lại vẫn có thể cảm nhận được hắn ngày càng cường đại! Trong khi mình tu vị thấp kém, được ích từ sự thần kỳ của Thái Sơ chi khí, tu luyện ngược lại cũng nhẹ nhàng!
-Hợp Thể không lâu mà đã sơ kỳ đại thành. Rõ ràng tiến cảnh thần tốc, khăng khăng khẩu thị tâm phi...
Trần Tử nguýt một cái, lời nói vừa chuyển, ghen tỵ cười trêu nói:
-Trần Tử mệnh khổ a, tại sao không gặp được một vị sư phụ tốt như vậy nhỉ...
Lấy tu vị và niên kỳ của nàng, đáng nên là trưởng bối Tiên Nô. Nhưng nàng thiên tính tiểu nữ nhi không đổi, hai bên nghiễm nhiên như là một đôi tỷ muội.
Tiên Nô nhìn hướng Trần Tử, nói:
-Nếu tỷ tỷ thành tâm, Nô nhi có thêm một vị sư muội tiên nhân cũng đã sao?
-Ừ, ừ, ừ! Phương pháp này không sai...
Trần Tử mắt sáng chợt lóe, lia lịa gật đầu.
Tiên Nô thần sắc không biến, nói tiếp:
-Nô nhi là quan môn đệ tử của sư phụ, đây đó không có duyên phận đồng môn, thật là đáng tiếc...
Nàng khẽ nhấc cằm, trên khuôn mặt trắng bóng toát lên ý cười nhà nhạt.
Trần Tử hơi nghiêng người, nhìn nhìn Tiên Nô cách đó ba xích, ra vẻ ngạc nhiên hét lên:
-Ai ui, nhìn như thuần phác, thực ra không phải. Không khác lệnh sư là mấy, xem ra thâm được sư thừa chân truyền...
Tiên Nô đối mặt trào phúng lại không cho là đúng, lẩm bẩm nói:
-Thực không dám giấu, ta đến từ Thiên Hồ nhất tộc! Hồ giả, mị hoặc thiên thành, duệ trí bách biến. Còn gia sư chính là cường giả, hiệp thiên uy, hành vương đạo. Hai người tôn ti khác nhau rất xa, há có thể đưa ra so sánh!
Nàng thần sắc hờ hững, lời lẽ không vội không chậm, nói tiếp:
-Ta từng được nghĩa mẫu trong Hồ Yêu thôn dạy bảo, nói mỹ mạo là điều nữ nhân không thể thiếu, tâm trí càng là quan trọng. Đáng tiếc dưới sự che chở của sư phụ, Nô nhi chỉ là một tiểu nữ tử lờ mờ vô tri...
Nàng nghiêng mắt nhìn, đầu cúi thấp, mang theo chút dè dặt, nói:
-So với tỷ tỷ, Nô nhi còn nhiều không bằng. Mong không tiếc chỉ giáo...
Nghĩa mẫu trong miệng Tiên Nô chính là Mị nương. Một lòng theo đuổi Lâm Nhất, lại không thể quên Hồ Yêu thôn và sư phụ trước đây đã sinh nàng nuôi nàng. Tôn xưng một tiếng nghĩa mẫu, đủ thấy chân tình!
Trần Tử há há mồm, ngây người thoáng chốc, lại bỗng phốc xích cười ra tiếng, gắt giọng:
-Ai nha, nói đùa mà thôi, sao phải nghiêm túc thế...
Tiên Nô yên nhiên khẽ cười, rất là kinh diễm động người. Nàng thanh thúy đáp:
-Ai nói không phải chứ...
Trần Tử chóp mũi nhăn lại, tâm sinh vô lực. Tiểu nha đầu này còn khó ứng phó hơn cả sư phụ nàng năm đó, đúng là thanh xuất phát vu lam mà thắng vu lam. Chẳng lẽ nói, mình đã già? Nàng vươn tay vuốt nhẹ gò má, thán nói:
-Hai sư đồ ngươi phối hợp ăn ý, đây đó ngược lại xứng đôi...
Tiên Nô đầu cúi thấp, hai má lướt qua một vệt ráng hồng.
Trần Tử ở bên nhìn được rõ ràng, lè lưỡi giả bộ mặt quỷ.
Chẳng qua chốc lát, Tiên Nô đứng thẳng người dậy, hướng Trần Tử nghiêm mặt nói:
-Cổ nhân nói, làm trái luân thường, lập tức tiêu vong. Tiền bối là người đắc đạo, há có thể nói bừa...
Nàng mắt sáng trong veo, quay đầu nhìn trước mặt, miệng nói tiếp:
-Đời này được theo bên cạnh sư phụ, vậy là đủ rồi!
Trần Tử thấy Tiên Nô chính khí lẫm nhiên không giống làm bộ, không khỏi lúng túng. Nàng ra vẻ tùy ý phất phất tay, cười nói: