-Hắc hắc! Nơi này không có tiền bối, chỉ có tỷ muội chúng ta thôi...
Thẳng đến lúc này, Tiên Nô bỗng nhíu mày mà như điều suy tư.
Trần Tử có điều phát giác, thừa cơ thân thiết hỏi:
-Nô nhi, xảy ra chuyện gì?
-Ta có lưu thần thức ngoài cửa động phủ...
Tiên Nô không kịp nói nhiều, đứng thẳng người dậy, vội vã nói:
-Tiên môn người nhiều chuyện lắm, khó miễn sẽ có ngoài ý. Ta ra ngoài xem xem, tỷ tỷ tự tiện...
Nói rồi thân hình chợt lóe, tha thướt đi xa.
Dưới cây liễu, trong mây mù, một bóng dáng nhỏ xinh đứng lẻ loi.
Trần Tử không theo Tiên Nô rời đi, mà như đang hưởng thụ thanh tĩnh chốn này. Nàng lấy tay chống cằm, lặng lẽ nhìn vào thân ảnh quen thuộc tĩnh tọa nơi xa, nhịn không được thầm thở dài một tiếng.
Nơi này tuy tốt, lại không thuộc về Trần Tử! Ngươi có Tiên Nô làm bạn, ta cần gì phải tự đòi không thú...
Một trận sương mù ẩn chứa Thái Sơ chi khí nhè nhẹ ùa tới, như sợi bông, như sóng biển, phiêu phiêu miểu miểu, lại vô cùng chân thiết. Trần Tử phất tay áo quơ tới, hai tay lại trống trơn không có gì. Trong hoảng hốt, quá khứ đã trôi đi và rất nhiều chuyện cũ chậm rãi ùa về...
Nàng vẫn nhớ, đó là năm mất mùa. Liền một chuỗi thiên tai theo nhau mà đến, hoa màu thất thu, khắp nơi hoang vu, đói chết đầy đất. Trong thời buổi khó khăn ấy, Trần Tử và mấy đứa trẻ tuổi tác tương đồng dắt dìu nhau đi khỏi sơn thôn hẻo lánh. Cha mẹ đều không còn, nàng và đám bạn chỉ còn cách ra ngoài tự tìm đường sống!
Năm kia Trần Tử chỉ có tám tuổi, vốn là tuổi hoa niên ăn ngon mặc đẹp, lại không thể không tay chống gậy, như quỷ đói lang bạt bốn phương. Trên đường ăn cỏ dại, nuốt vỏ cây, thật không dễ dàng mới đến được quận thành cách đó trăm dặm. Năm người bạn cùng đi, không phải ngã lăn trên đường thì là chết dưới miệng sói hoang, cuối cùng chỉ thừa lại hai người. Trừ Trần Tử ra còn có một nữ hài tử khác, tên là Hòe Hoa.
Hòe Hoa lớn hai tuổi thành tỷ tỷ, Trần Tử là muội muội. Hai người cơ khổ gắn bó, kết bạn ăn xin trong quận thành.
Trong một buổi hoàng hôn mưa to giàn giụa, hai tỷ muội không chỗ để đi, đành phải co ro tránh dưới mái hiên bên đường. Tiếc rằng xuân hàn se lạnh, hai đứa trẻ khổ không thể tả!
Đối diện là một khách sạn, người xe tấp nập. Dần đến lúc lên đèn, từng hồi mùi hương rượu thịt bay tới bên kia phố.
-Thật thèm quá! Hì hì...
Trần Tử thích cười, cho dù là lúc bụng đói ục ục. Nàng nuốt nước miếng, gắt gao ôm lấy Hòe Hoa.
-Muội tử đừng vội, đợi chút nữa đi xin chút nước gạo...
Hòe Hoa ôm chặt Trần Tử vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi.
Mưa xuống không ngừng, người đi vội vã.
Hòe Hoa đột nhiên đẩy ra Trần Tử, đạp bước xông vào đường phố mông lung.
-Tỷ tỷ...
Trần Tử hơi kinh ngạc, lập tức chợt hiểu, nhịn không được hưng phấn huy động nắm tay nhỏ nhắn. Có người đi ra khách sạn, tay không cẩn thận rơi rớt một chiếc bánh bao khỏi giấy dầu. Người đó lại vẫn hồn nhiên không biết, chớp mắt đã đi xa. Hòe Hoa tay mắt linh hoạt, nhẹ nhàng vượt qua đường phố, cúi người đi nhặt...
-Phanh ——
Móng ngựa lẹt xẹt, một chiếc xe ngựa cọt kẹt dừng lại. Hòe Hoa mới nhặt lên bánh bao trong nước mưa liền bị trực tiếp đánh bay. Thân ảnh nho nhỏ nhẹ nhàng như gió, yếu đuối vô cùng, một đi không trở lại...
-Tỷ tỷ...
Trần Tử sợ đến hét lên một tiếng, vội vàng chạy vội đi qua. Hòe Hoa nằm lẻ loi trong nước mưa, không chút động tĩnh. Cứ như cỏ dại ven đường, chưa đẳng nở rộ đã sớm điêu linh trong gió xuân. Tay nàng vẫn nắm chặt bánh bao...
-Đen đủi...
Có người chửi một tiếng, giơ roi thúc ngựa. Nhưng xe ngựa còn chưa khởi động, lại có người thét to:
-Đền mạng đây...
-Cút ra...
Lái xe là một nam tử bưu hãn, sắc mặt hung ác. Hắn nhìn tiền phương, không khỏi hơi ngớ. Ngăn trở đường đi là một tiểu nha đầu gầy trơ cả xương. Nàng áo không che thân, đầy mặt cáu bẩn, hai mắt chớp động lệ quang, lại tay cầm sài bổng, hung hãn không sợ chết, bộ dạng như muốn liều mạng!
Hai bên đường phố, người xem náo nhiệt rất nhiều, lại không ai không mắt lạnh bàng quan.
Nam tử trên xe khua múa roi ngựa, chỉ nghĩ quất chết tiểu nha đầu không biết tốt xấu kia. Trong xe sau lưng hắn đột nhiên thò ra một gương mặt béo ú, rướn người đánh giá một cái, lập tức lại rụt trở về, bực bội mắng:
-Phế vật! Mang nó về làm nô, chẳng qua là một bữa cơm mà thôi! Sau này là giết hay mua còn không phải bản lão gia định đoạt...
-Lão gia cao kiến!
Nam tử ứng một tiếng, nhảy xuống xe ngựa.
Trần Tử sợ! Đối mặt với hổ lang, toàn bằng khí thịnh nhất thời. Nếu đối phương thật bổ nhào tới, nàng căn bản không cách nào ngăn cản. Vội lui hai bước, hoảng sợ chung quanh. Sau lưng mưa gió thét gào, bóng đêm mênh mang; Hòe Hoa vong hồn không còn, màu trắng của chiếc bánh bao kia rất là chói mắt; đám người bàng quan, xa xôi mà lạnh lùng!
-Hừ! Lấy mệnh đền mạng, đồng quy vu tận...
Nếu đã sống không nổi, cùng lắm là chết. Trần Tử như điên rồi xông tới nam tử kia, uổng công huy động cây gậy trong tay. Nàng coi đối phương như ác lang trong núi, đường hẹp tương phùng, không phải ngươi chết liền là ta mất mạng! Tỷ tỷ, Trần Tử tới cùng ngươi!
Nam tử cười lạnh giang tay ra, nhưng hắn còn chưa chạm đến Trần Tử, thân hình thô tráng đột nhiên “Phanh” một tiếng nổ tung. Sát na theo đó, sau lưng hắn lại một tiếng nổ vang. Ngựa, xe và người trên xe, tất cả đều hóa làm phấn vụn.
Đồng thời, có người từ trời giáng xuống, một tay ôm Trần Tử vào trong ngực, thương tiếc nói:
-Sau này cùng theo bà bà, để xem ai dám bắt nạt ngươi...