Vô Tiên

Chương 1537: Chương 1537: Hoang dã không bờ (2)




Cổ Tác đứng cách đó chừng mười trượng sớm đã nhận thấy điều không ổn. Thấy tình hình như vậy, hắn ta chỉ muốn dẫn theo mọi người đồng loạt xông lên.

Hơn nữa, trong lúc không được phép trì hoãn, Lâm Nhất đã xiết chặt bức tới. Ánh mắt hắn lộ rõ hung quang, mãnh liệt ném Thiên Sát trong tay ra ngoài.

Người ta đã kích phát cấm chế, sao còn chưa ra tay? Tân Tước Tử vốn định kêu cứu, nhưng ba chữ Cổ đạo hữu vừa mới thốt ra khỏi cổ họng thì đã bị một mảnh huyết quang lạnh lẽo bao trùm. Trong lúc ấy, tinh thần gã hoàn toàn hoảng loạn, chỉ cảm thấy cái chết đang đến gần, làm cho người ta khó mà kháng cự được.

Nhưng mà, suy nghĩ này vừa chợt lóe lên, Tân Tước Tử đã đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, nhưng đã quá muộn rồi. Một căn Thiết Bổng lạnh như băng, mang theo sát ý điên cuồng và uy thế cường đại, đang đập đến thân gã với một tốc độ cực nhanh. Gã ta mơ hồ nghe thấy một tiếng “phốc...”. Cứ thế trơ mắt nhìn thân thể cường tráng của mình bị băm nhuyễn thành thịt vụn. Nguyên anh trong khí hải cũng bị đánh cho vỡ nát...

Một người khác mới vừa chạy được chừng năm trượng thì thân hình đột nhiên cứng đờ. Tại thời điểm kia, gã ta phát giác, phần thất lưng của mình đột nhiên tê rần. Gã ta buông lỏng thần quang, nhìn thoáng qua gương mặt không chút cảm xúc cách mình chừng ba trượng, rồi lại không thể tin được mà cúi đầu. Một Thiết trảo đầm đìa máu tươi, còn cả một Nguyên Anh mà gã ta giống như đã từng quen biết...

Cố Tác nhân cơ hội này chạy ra khỏi đám người. Hơn năm Nguyên Anh đệ tử của ba nhà tiên môn cũng theo bước chân của hắn ta mà di chuyển.

Đúng vào lúc này, mấy tiếng “bịch bịch...” vang lên. Bốn cỗ thi thể té ngã trên mặt đất. Chỉ trong một nhịp thở, tối đa là hai nhịp thở, cả bốn người Tân Tước Tử đều đã bị giết chết.

Sau khi giết người, Lâm Nhất cũng không hề trì hoãn lại nửa bước. Hắn tiện tay cướp đoạt Càn khôn túi và những món pháp bảo rơi trên mặt đất, rồi thu hồi Thiên Sát thiết bổng. Sau đó cả người lóe lên một cái, lập tức lùi lại vị trí trong cấm chế lúc trước. Mà Nguyên Anh bị hắn tum trong tay thì đã sớm biến mất không thấy tung tích. Mọi chuyện lướt qua nhanh như làn gió, hai chân hắn còn chưa đứng vững, sát khí trên thân cũng chưa tiêu hết, đã dụng tâm kín đáo nhìn quét đến chỗ đám người Cổ Tác quát:

- Nếu không muốn sống thì tiến lên nhận lấy cái chết!

Đệ tử của ba nhà kia vốn dĩ còn muốn định chuyện này để chất vấn, nhưng nghe hắn nói một câu kia thì lại tỏ vẻ chần chờ. Nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, lại nhìn Lâm Nhất sát ý lạnh lẽo, bọn hắn hai mắt nhìn nhau, nhất thời khó có thể cất bước.

Bốn vị Yêu tu cao thủ đến từ danh môn đại phái chỉ trong chớp mắt đã biến thành bốn bộ thi thể chẳng có chút sinh cơ nào. Mà lúc Lâm Nhất thi triển thần thông đoạt mệnh giết người lại chẳng khác gì khoái đao trảm ma! Giết chóc vốn là bản tính, thật sự trăm nghe không bằng một thấy...

Trong lúc vô tình hay cố ý, hắn giết người lập uy, thật sự hiệu quả đạt được rất tốt. Từ nay về sau, chỉ sợ đám Nguyên Anh tu sĩ sẽ không dám tùy ý khiêu chiến với Lâm Nhất nữa. Mà hành động lần này, tuy nói là có thể chấn nhiếp đệ tử của chín đại tiên môn, nhưng vẫn có người nảy sinh những suy nghĩ khác thường.

Hoa Trần Tử âm thầm kinh sợ thở dài một hơi. Gương mặt nhỏ nhắn liên tục đổi sắc. “Tiểu tử thối, thật sự là quỷ kế đa đoan. Lúc tiên cảnh mở ra, ngươi chính là dùng một chiêu vừa rồi để lừa ta, thật sự là đáng giận! Nhưng mà, lúc ngươi giết người, thật sự là hung tàn hiếm thấy. Không sao! Nhược Sư Tổ nguyện thu ngươi nhập môn, người sư tỷ như ta đây vẫn rất độ lượng đất... Hì hì...”

Cô nương này khi thì nhíu mày, khi thì đắc ý tươi cười rạng rỡ, khiến cho Ninh Viễn đứng cách đó không xa chú ý đến. Khoảnh khắc đó, gã ta nhìn thiếu niên trẻ tuổi ngạo nghễ kia, như có điều suy nghĩ. Phân thân? Một người là Nguyên Anh tu sĩ, nguyên thần chưa thành, làm thế nào tu được phân thân chi thuật...

Ở bên kia chém giết một trận định thắng thua, bên này Chức Nương lại rối bời tâm sự. Nàng vốn dĩ rất ghét máu tanh, rất ghét nhìn sống chết nhạt phai. Nhưng ánh mắt nàng lại không tự chủ mà dời về phía đó, thái độ lại ung dung vô cùng, không chút gợn sóng. Bên tai lại văng vẳng giọng nói vênh váo của người nào đó.

- Cổ Tác! Dưới sự xúi giục của ngươi đã có bao nhiêu người phải chết? Mà bản thân ngươi thì vẫn bình yên vô sự! Có để tử như ngươi, quả thật là may mắn cho Đạo Tề Môn. Nhưng mà là bất hạnh cho Chân Vũ Môn và Công Lương Môn, ha ha...

Lâm Nhất bật cười, tiếng cười lạnh lẽo. Sau đó thì hắn quay người, xuất hiện trong cấm chế, trực tiếp xuyên qua núi rời đi. Hắn đã trì hoãn ở nơi này quá lâu rồi, đùa nghịch cũng quá đủ rồi, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Sau khi hắn biến mất, Cổ Tác trốn trong đám người mới dám thò đầu ra.

Cấm chế đã không còn kẻ ác ngăn cản, đệ tử của các nhà tiên môn lũ lượt vọt đến. Cổ Tác nhìn bóng lưng của mọi người, mở miệng phân phó:

- Liệm thi hài của mấy vị đạo hữu, chúng ta còn phải tiến lên trước một bước...

Hắn ta còn chưa nói xong câu thì đã giật mình không thôi. Đệ tử Chân Vũ môn tự hành hành sự, người của Công Lương Môn thì trực tiếp lao thẳng đến cấm chế, chỉ có đệ tử của Đạo Tề môn bọn hắn là lúng túng đứng yên tại chỗ.

Một câu tuy vô cùng đơn giản, dụng ý thô thiển, lại có thể làm lung lay sự kết minh của ba nhà?

Da mặt của Cổ Tác run rẩy, hắn ta không cam lòng lắc đầu. Lúc này, hắn ta nhìn về phía các sư huynh đệ đồng môn vô lực phất phất tay. Vốn dĩ còn muốn cùng nhau rời đi, nhưng tất cả đều đồng loạt dừng bước. Ở trên dải đất bằng, tất cả mọi người đều quay người nhìn về phía xa. Ở nơi đó có ba dáng người đang bước đến gần phía này...

...

Sau khi xuyên qua cấm chế trên dải đất bằng, Lâm Nhất lập tức men theo thềm đá leo thẳng lên đỉnh núi.

Xích Sơn ngàn trượng không khó trèo. Lâm Nhất chỉ mất chừng nửa canh giờ đã có thể chậm rãi tiếp cận vòm trời tràn ngập xích hà.

Không thấy ánh mặt trời đâu, chỉ thấy từng áng mây chậm rãi lững lờ trôi trên đỉnh núi, chung quanh là một khoảng bao la.

Lâm Nhất dừng chân, cẩn thận đề phòng. Nếu hắn bước thêm một bước nữa thì xem như là đã bước đi trên mây rồi.

Trong lúc mờ mịt, đột nhiên ánh mắt hắn sáng rực, thông suốt. Ở phía xa, lại xuất hiện một dãy núi cao lồng lộng, sừng sững đứng đó.

Trong lúc Lâm Nhất đang ngạc nhiên thì sau lưng hắn, hoang dã không bờ, đường về đã mất. Phiến thiên địa lúc trước, giống như có thể dịch chuyển vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thiên quang xích minh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.