Đám Nguyên Anh tu sĩ ở bên ngoài tràng đều là cao thủ trong tiên đạo, kiến thức đều khong phải là tầm thường. Tại một nơi không thể xuất ra pháp lực như thế này, bất kể là loại thiên đại thần thông nào cũng không thể dùng được.
Cho nên ở trong mắt Tân Tước Tử, Lâm Nhất chẳng có gì đáng ngại. Mà bốn sư huynh đệ bọn hắn liên thủ lại bách chiến bách thắng. Đối phương lại dám nói là lạm sát bừa bãi? Trận này còn chưa thể nhìn ra được ai mới là người chiến thắng cuối cùng đấy.
Bốn người Tân Tước Tử đã phủ kín trận thế vây công rộng chừng ba năm trượng. Gã ta thấy Lâm Nhất chậm rãi bước đi, sau đó thì đứng yên một chỗ, không có động tĩnh gì nữa thì khinh thường cười lạnh một tiếng, lập tức liếc mắt ra hiệu với ba vị sư huynh đệ còn lại.
Cả bốn người riêng phần mình tiến lên trước hai bước. Tân Tước Tử âm thần dùng sức. Lang Nha đại bổng dài hơn một trượng lớn bằng cái đùi người, hào quang chớp động như một đóng bạc vụn, máu tanh sát khí tản ra đủ khiến người ta khiếp sợ. Ba vị đồng môn còn lại cũng thủ thế, dồn lực lượng vào pháp bảo của mình. Có người thì dùng kiếm, có người dùng đao, nhưng khí thế đều rất hung hăng.
Lâm Nhất đứng trong vòng cấm chế, vẫn bất động như trước. Chỉ có hàn ý trong mắt là càng lúc càng nồng đậm. Các hỏa tu sĩ này đều là Nguyên Anh cao thủ của Cửu Châu. Từng người một đều có kiến thức bất phàm, hơn nữa đều có thể nhìn ra chỗ yếu của hắn. Hiện tại không giống như lúc trước, muốn giết chết cả bốn người kia toàn thân trở ra sợ là sẽ khá phiền phức. Mà trước mắt lại có rất nhiều người, chỉ cần thiếu cẩn trọng một chút nói không chừng sẽ bị đệ tử của ba nhà kia vây khốn. Đến lúc đó tình cảnh sẽ trở nên rất hỗn loạn.
Nhưng mà trước mắt đã không còn đường lui nữa rồi. Mà Kim Long kiếm và Thiên Ma Ấn thì cũng không ngại giết người lập uy!
- Lâm Nhất, chớ có co đầu rụt cổ không dám lao ra. Hãy để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt, nhìn xem bản lĩnh cao nhân của ngươi...
Tân Tước Tử đã không đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, bắt đầu mở miệng khiêu khích. Nhìn thấy tình hình này, trái tim đang treo ngược của đệ tử ba nhà kia cũng phần nào buông lỏng, có người không nhịn được mà xùy cười rộ lên.
Biểu cảm của Lâm Nhất cũng khong hề thay đổi. Thân thể hắn chậm rãi tản mát ra một tầng sáng khí. Hơn nữa còn có một đạo long ảnh màu xanh lập lòe lúc ẩn lúc hiện. Ống tay áo của hắn phất lên, hắc quang chớp động, Thiên Sát Thiết Bổng xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy Lâm Nhất tế ra một căn thiết bổng dài chừng sáu thước. Tân Tước Tử lập tức cảm thấy căng thẳng. Không cần hẹn nhau, cả bốn người bọn hắn hiểu ý, đồng thời huy động pháp bảo, bao vây thông đạo xuyên qua cấm chế rộng chừng ba trượng lại, không cho đối thủ cơ hội chạy thoát.
Tại giờ khắc này, ngoại trừ hai bên đang giao đấu thì tất cả mọi người đều đang ngưng thần để xem chiến.
Cánh tay của Lâm Nhất sẽ nâng lên, phía trên “thiên sát” hắc quang lưu chuyển. Hắn điềm tĩnh, hai tay xách gậy, bước chân nhẹ nhàng di chuyển. Nhìn bốn người phía trước đã bày sẵn trận địa chờ đợi quân địch, không cho là đúng mà nhếch mép cười lạnh một cái.
Bốn người Tân Tước Tử vội vàng dốc hết toàn lực điều động pháp bảo trong tay, điên cuồng đánh ra sát cơ, gắt gao phong bế khu vực này.
Bước chân của Lâm Nhất còn chưa rơi xuống đất thì cả người hắn đã lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã lao ra khỏi cấm chế. Thế đi của Thiết sát thiên bổng càng gấp hơn, giống như một thanh lợi kiếm màu đen, trực chỉ phía trước.
Mấy sư huynh đệ Tân Tước Tử đều là người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với kẻ địch. Trong tích tắc đối thủ hiện thân thì bốn người bọn hắn cũng đồng loạt điều động pháp bảo đánh đến.
Tuy không thể sử dụng pháp lực thần thông, nhưng lại có một thân minh đồng da sắt, khí lực hiếm thấy. Đây chính là thời điểm tốt nhất để đệ tử Chân Vũ môn bọn hắn phô bày ra thủ đoạn của mình. Dưới một kích hợp lực của bốn người Tân Tước Tử, uy lực bộc phát ra là vô cùng cường đại. Chỉ thấy pháp bảo ông ông chấn động, lập lòe hào quang, thanh thế kinh người.
Sau khi Lâm Nhất chạy ra khỏi cấm chế thì cũng không quan tầm gì nữa mà vung thiết bổng đánh đến người ở gần hắn nhất. Hào quang của bốn món pháp bảo ập lên thân, hắn cũng không kịp né tránh.
Cách đó chừng mười trượng, Cổ Tác đứng trong đám người, ánh mắt chợt phát sáng, nhưng dáng vẻ lại có chút do dự.
Mà cũng ở gần đó, Ninh Viễn lại có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lẳng lặng theo dõi kỳ biến. Con ngươi của Hoa Trần Tử thì lóe lên, không nén được sự kích động và mong chờ.
Còn ở bên ngoài chừng trăm trượng, Chức Nương lại nhíu mày, thầm nghĩ, hắn ta nhất định không phải là loại người lỗ mãng.
Trong lúc mọi người đang tập trung cao độ thì bốn món pháp bảo đoạt mệnh đã không chút lưu tình mà nện xuống. Chỉ nghe thấy “oanh” một tiếng vang lên thật lớn. Màn sáng chói mắt bộc phát, nuốt chửng thân ảnh của Lâm Nhất.
- Không chịu nổi một kích, ha ha...
Một chiêu đắc thử, Tân Tước Tử vừa mừng vừa sợ. Mà tiếng cười của gã ta vừa vang lên cũng lập tức im bặt. Cùng lúc đó, đám người vây xem đều hai mắt trợn trừng.
Hào quang tản đi, bốn món pháp bảo đồng thời rơi vào đất trống. Còn cái người bị vây công thì đã biến mất không thấy đâu nữa. Trong lúc đám người Tân Tước Tử đang kinh ngạc không thôi thì từ phía sau lưng đột nhiên có một đạo bão táp màu đen gào thét lao đến.
Chuyện đến quá bất ngờ, bốn người không kịp đề phòng, sắc mặt lập tức tái nhợt. Khi bọn hắn chưa kịp ý thức được điều gì thì một tiếng “phanh” trầm đục vang lên. Hai người trong số đó bị tập kích. Tình trạng giống như bị cuồng phong chặt đứt ngang thân, chẳng phân biệt được trước sau lăn lốc ra bên ngoài.
Chỉ trong một tích tắc, hai vị sư huynh đệ đã bị đánh chết. Tân Tước Tử cả kinh, vội vàng cùng tên còn lại lùi lại phía sau. Hơn nữa còn điều động pháp bảo che chắn ở trước người. Còn Lâm Nhất thì đột nhiên phá không mà ra, thái độ hung dữ, sát khí nồng đậm, một lần nữa xoáy lên một cơn cuồng phong màu đen cuốn đến.
Giờ khắc này, Tân Tước Tử mới giật mình tỉnh ngộ. Hình như đối phương là nhất thể tam tu, bản thân gã thì lấy gì để chiếm tiện nghi đây? Gã lập tức cảm thấy hối hận, ngay cả ý chí chiến đấu cũng đã mất sạch, chỉ muốn quay người trốn chạy khỏi chết. Hơn nữa còn vội vàng hô to:
- Cổ đạo hữu...
Cái người kia cũng không dám cậy mạnh, nhanh chóng lùi lại phía sau, chỉ muốn mượn nhờ chúng đồng môn sau lưng để thoát được một mạng.