Vô Tiên

Chương 1535: Chương 1535: Thật sự dài dòng (2)




Ở phía xa xa, Hoa Trần Tử sẽ giật mình. Có lẽ người khác thì cũng chẳng để ý gì, nhưng mà nàng thì lại âm thầm kinh ngạc không thôi. Từ trong lời nói của tiểu tử kia không khó để suy đoán ra, bản thân hắn chỉ mất nhiều nhất là hai trăm, ba trăm tuổi là đã có thể tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ...

Ánh mắt của Lâm Nhất lại dừng lại trên thân Cổ Tác, đối phương vội vàng né tránh. Hắn mỉm cười nói:

- Mặc dù nắm đấm của ta đã đủ cứng rắn, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự dây dưa của tiểu nhân! Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, thị phi cũng không đếm xuể! Mà ta thì lại không tranh chấp, khinh thường giảng giải đạo lý, càng không muốn bị người ta giết chết...

Lời nói của hắn đột nhiên chuyển đổi, từng tiếng phát ra rất nặng nề...

- Ta chỉ có thể giết người...

Cổ Tác trốn sau lưng mấy vị đệ tử Chân Vũ môn, có chút ẩn ý hỏi:

- Ngươi... Ngươi giết được mấy người? Sức một mình ngươi làm sao đấu lại chín đại tiên môn chúng ta?

Nhưng vào đúng lúc này, Hoa Trần Tử đột nhiên hét toáng lên:

- Lão đầu mặt đen kia, chớ có nói bậy! Đó là thù oán của riêng mình ngươi, vì cớ gì phải kéo Cửu Châu tiên môn vào! Lâm đạo hữu chính là hảo hữu chí giao của ta, Thiên Đạo môn tuyệt đối sẽ không tham gia vào chất vấn chuyện này...

Nàng bước ra từ trong đám người. Thần sắc tự đắc, lại đảo mắt nhìn về phía cách đó không xa:

- Ninh Viễn, ngươi chớ có vẽ đường cho hươu chạy...

Ninh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc nói:

- Tu sĩ Hạ Châu chúng ta che chở cho Lâm đạo hữu còn chưa kịp, tại sao lại gây khó dễ cho hắn được...

Hai nhà tiên môn này đều tuyên bố không muốn làm kẻ địch của Lâm Nhất. Tựa như Thiên Lôi sai đâu dánh đó, đệ tử của ba nhà Lục Thần môn, Thiên Hành môn, Mặc Môn cũng nhao nhao phụ họa theo. Mà ở phía xa, Minh Tâm rất đúng lúc lên tiếng ân cần hỏi thăm:

- Lâm đạo hữu, từ lúc chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ...

Tu sĩ Cửu Chân mới vừa rồi còn cùng nhau không khai lên án người nào đó, trong nháy mắt đã lập tức thiết lập ranh giới rõ ràng.

Lâm Nhất cảm thấy hơi kinh ngạc, ánh mắt dời đến chỗ Minh Tâm trong đám đệ tử Bách An môn, rồi quét qua chỗ Chức Nương. Nàng vẫn đang cúi đầu, giữ im lặng. Ninh Viễn chợt tươi cười rạng rỡ, biểu cảm khó lường. Hoa Trần Tử cũng giảo hoạt cười cười, chóp mũi hơi chun lại, bày ra dáng vẻ tâm ý tương thông.

Lâm Nhất lại nhìn về phía Cổ Tác cất đó không xa, nhàn nhạt nói:

- Việc đã đến nước nay, ngươi vẫn không chịu bỏ qua, có thể nói là chấp mê bất ngộ. Có gan chiến một trận thì xin mời tiến lên đây! Nếu như sợ chết vậy thì hãy cút xa ta một chút!

Cổ Tác bày ra dáng vẽ giận dữ, oán hận trừng mắt nhìn đối phương, nhưng cũng không dám thẳng thừng chống đối. Bao nhiêu lần giao thủ, kết quả hắn ta đều phải nhận thất bại. Đối mặt với một cường địch như vậy, không thể dùng man lực để thắng lại chỉ có thể dùng xảo thủ mà thôi. Mà một phen tính toán vừa rồi lại rơi vào khoảng không, hắn ta âm thầm rất không cam lòng.

Lâm Nhất lại nhìn về phía những đệ tử của Chân Vũ môn và Công Lương Môn nói:

- Trước lúc ta rời khỏi khu vực này, bất kể là nào cũng không được đến gần cấm chế này!

Hơn một trăm người chen chúc chạy vào, dãy hàng lang chật hẹp này sẽ không thể cõng nổi, thế tất sẽ phát sinh tranh chấp. Hơn nữa cũng phải nói, hắn rất không muốn bị người ta theo sát ngay sau lưng. Vậy nên, nói ra những lời kia gần như là có ý đe dọa tất cả mọi người. Điều này khiến cho vài người không giữ được bình tĩnh mà nổi giận quát lên.

- Hừ! Ngươi đúng tự cho mình là đại nhân vật! Vì sao chúng ta phải nghe lời phân phó của ngươi?

Người vừa lên tiếng chính là Tân Tước Tử không cam nguyện bước lui. Từ đầu đến cuối, căn bản là Lâm Nhất cũng không thèm để ý đến gã ta. Quả thật là đã khiến gã ta điên tiết rồi, đến tận giờ thì cũng không thể kìm nén được lửa giận nữa.

Lâm Nhất nhíu mày nói:

- Ta không phải là người thích lạm sát, nhưng lại có người không ngừng bức ta!

Bắt được thời cơ, Cổ Tác lại muốn mở miệng, nhưng lúc này, hắn ta bị một ánh mắt lạnh lùng chiếu đến. Da đầu hắn ta lạnh run, lập tức lùi lại phía sau, khóe miệng vẫn không cam lòng mà giật giật.

Khí thế của Tân Tước Tử đột nhiên tăng vọt, hắn ta không cho là đúng, nói:

- Hừ, thật sự là dài dòng! Bức ngươi thì sao! Đánh tháng được bốn sư huynh đệ chúng ta đi rồi hẵng mạnh miệng...

Gã đưa tay ra, kéo lê một thanh nha bổng vừa thô vừa to. Cả người nhảy dựng lên, nhất thời xé gió từng trận vù vù nổi lên, lãnh ý bức người.

Cùng lúc đó, ba đệ tử Chân Vũ môn khác gần đó cũng riêng phần mình tế ra pháp bảo. Triển khai trận thế ngay trước cấm chế. Năm sáu mươi đệ tử của ba nhà Tiên môn khác thì lập tức lùi lại bên ngoài hơn mười trượng, ai nấy đều đề cao cảnh giác. Hành động lần này không chỉ cắt đi lối đi của Nhất lâm, mà còn chắn những nhà tiên môn khác ở bên ngoài.

Cổ Tác nhân cơ hội này lẩn vào trong đám người, cũng không lộ diện nữa.

Bốn đệ tử Chân Vũ môn vừa vặn đứng chắn ở lối vào hành lang. Lâm Nhất bước lên trước một bước, trong khoảnh khắc kia, hắn sẽ rơi vào lớp lớp vòng vây.

Gặp phải tình hình này, mấy nhà tiên môn khác cũng không dám vọng động.

Ninh Viễn thoáng nhìn qua trận thế do ba vị tu sĩ kia kết thần, lại nhìn sang phía Lâm Nhất tiến lùi đều không được, vuốt râu nghiền ngẫm.

Hoa Trần Tử thì không nén được kích động mà cuộn chặt nắm đấm lộ ra dáng vẻ chờ mong. Tiểu tử kia hành sự luôn luôn bình thản chú ý, nhưng kỳ thật là một tên bướng bỉnh không thích trói buộc. Nhưng mà dù sao hắn vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy bất ngờ đấy.

Để không bị ảnh hưởng, Chức Nương dứt khoát nhắm mắt quay đầu. Chẳng biết tại sao, nàng lại âm u thở dài. Giang hồ của hắn là không ngừng sát phạt, còn giang hồ của nàng thì sao?

Chuyện không liên quan đến mình. Đám đệ tử của sáu đại tiên môn còn lại ai nấy đều sinh ra hiếu kỳ. Trong con mắt của những người này, dù cho Lâm Nhất nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn muốn một mình đánh lại bốn người có tu vi ngang ngửa mình quả thật không phải là chuyện dễ nàng. Nên biết rằng, bởi vì có cấm chế nên pháp lực khó mà vận chuyển hoàn toàn được. Thậm chí ngay cả thiên đại thần thông cũng sợ không thể phát huy được tác dụng. Hiện tại, trong tất cả các cường giả ở chỗ này, không một ai dám chắc chắn mình mạnh hơn đệ tử Chân Vũ môn!

Ở bên ngoài cấm chế, bốn đệ tử Chân Vũ môn hung hăng, không hề sợ hãi.

Ở bên trong cấm chế, Lâm Nhất nhướng mày, đôi mắt lập lòe lãnh quang...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.