Theo tiếng cười truyền đến, một bóng người oai phong lẫm liệt xuất hiện trong không trung. Hắn thân thể mập mạp, khoác đạo bào bằng lụa mỏng rất hoa lệ, lộ ra vẻ hoa phú quý. Mà người này dưới cằm không râu, mặt chữ điền, cũng có khí độ bất phàm.
Người đó đầu tiên là vô cùng thân thiết khen tặng một phen, sau đó thì chậm rãi hạ xuống, trong hai mắt tỏa ra cảnh xuân, dang hai tay mang theo tình cảm trìu mến vô tận và yêu thương che chở nói:
- Vương của ta! Bổn quốc sư đang bế quan, gió lốc đi qua đại mạc quá mạnh, không khỏi khiến người ta tâm hoảng ý loạn! Vội vàng chạy tới... Nhờ ơn trời, Cổ Lệ nữ vương của ta vẫn bình yên vô sự.
Cổ Lệ vốn còn bộ dạng khí định thần nhàn, nói năng hùng hồn muốn trục xuất người nào đó khỏi cung. Ai ngờ sau khi gặp tên béo tự xưng là quốc sư này, lại thêm một chuỗi những lời ngon tiếng ngọt, nàng ta bỗng nhiên mặt lộ vẻ hờn dỗi, rất là ai oán lườm một cái, trong mắt sóng tính lưu chuyển. Mà chỉ chớp mắt sau, nàng ta đột nhiên sắc mặt lạnh lùng, nắm chặt ngọc trượng trong tay nổi giận quát:
- Ngươi chính là tiên nhân, không gì không làm được, hơn nữa còn tự xưng là là nghĩa cao như trời, tình sâu tựa biển, hôm nay lại ngồi nhìn bổn vương gặp nạn mà chậm chạp không đến. Bổn vương... Lão nương phế ngươi!
Cổ Lệ hướng về phía người tới mà chửi ầm lên, so với nữ vương cao quý lãnh diễm lúc trước thì giống như hai người khác nhau, các tùy tùng ở đây đều khom người cúi đầu không dám lên tiếng, giống như đã rất quen thuộc với chuyện này. Lâm Nhất đứng ở đằng sau thì lấy tay vuốt cằm, thần sắc nghiền ngẫm. Người tới không chỉ là sơ kỳ Luyện Hư sơ kỳ, còn... Còn có bản sự khiến nữ vương biến thành mãnh hổ!
Trung niên mập mạp tự xưng là quốc sư hai chân chạm đất, gật đầu tỏ ý khen ngợi với lão thần đã ra sức nói đỡ cho hắn, lúc này mới rung rung thân thể béo múp, mang theo nụ cười nịnh nọt thấp giọng oán thán với Cổ Lệ cao cao tại thượng trong xe ngựa:
- Vương của ta! Xin hãy về cung nói chuyện! Quất roi, đâm kim, hỏa thiêu, nhỏ sáp nến, Xuất Vân Tử ta mặc cho ngươi phát tiết là được, đừng để các tùy tòng chê cười.
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức da mặt đột nhiên co lại, biến thành màu đỏ tím, trợn mắt há hốc mồm đứng yên bất động tại chỗ. Một người trẻ tuổi mặc áo xám, hông dắt hồ lô rượu đang chậm rãi từ sau người đi ra, khóe miệng người đó từ từ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạo.
Ngây ra một lúc, quốc sư giật mình, không nhịn được lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy một trận xấu hổ xộc lên trong lòng, nhưng vẫn ngạc nhiên thất thanh nói:
- Là tiểu tử ngươi.
Lâm Nhất chậm rãi dừng lại phía trước xe ngựa, thần sắc không rõ. Một nhóm Cửu Châu tới Hành Thiên Tiên Vực, tổng cộng có mười người. Tính cả Hoa Trần Tử thì đã chết sáu người. Bản thân hắn và Bách Lý Xuyên vẫn còn sống, hai người còn lại thì tung tích không rõ. Mà lúc này, vị quốc sư hoàn toàn không có phong phạm cao nhân đứng cách đó không xa, chính là là Xuất Vân Tử lúc trước tự dưng mất tích ở trong Hạo Thiên cốc!
Thật sự không ngờ được lại gặp cố nhân đã có hơn trăm năm giao tình này. Hắn không chỉ có tu vi Luyện Hư, hơn nữa còn trốn trong đại mạc làm quốc sư, còn vì một nữ vương mà như sẵn sàng hy sinh hết tất cả như vậy! Thời quá cảnh niên, cảnh còn người mất chính là như vậy sao? Lâm Nhất bất động thanh sắc nói:
- Xuất Vân Tử! Còn có một chuyện không rõ, ngươi có thể nói cho ta biết không?
Nói xong hắn chắp tay sau lưng, lăng không bay lên.
Xuất Vân Tử chớp chớp mắt máy cáu, cười ha ha, trấn an mọi người đang ngỡ ngàng không hiểu ra sao ở xung quanh:
- Một tiểu bối trước đây theo tới, bổn quốc sư phải chỉ điểm cho một chút! Lực Đa, sắc trời đã tối rồi, còn không mau động thân khởi hành đi.
Hắn lại ngẩng khuôn mặt béo phì lên, rất có trách nhiệm nói:
- Sau khi về cung sẽ để mặc cho vương của ta xử trí! Hắc hắc! Gặp lại sau. . .
Vừa dứt lời, hắn vung tay áo, thân thể từ từ bay lên, phong thái tiên nhân lỗi lạc, khiến cho Cổ Lệ mắt sáng rực, muốn nổi giận hờn dỗi lại chỉ có thể duyên dáng hừ một tiếng, tạm thời bỏ qua.
Cách mặt đất ba ngàn trượng, Lâm Nhất im lặng mà đứng. Phía dưới truyền đến tiếng thét to của thị vệ, tiếp theo chính là tiếng xe ngựa vượt qua đồi cát. Một con Hổ Tuấn và con súc sinh gọi là Sa Đà đó sau khi vẩy đi cát bụi trên người, dưới sự dẫn dắt của ánh đuốc chậm rãi uốn lượn tiến về phía trước. Tà dương như máu, đại mạc thâm trầm. . .
- Ha ha! Ngày đó từ biệt, thoáng cái đã bốn mươi năm rồi! Thật sự có thể nói là thời gian thấm thoát thoi đưa.
Theo tiếng cười to, Xuất Vân Tử xuân phong đắc ý xuất hiện trong không trung ngoài hơn mười trượng. Lâm Nhất thản nhiên liếc sang, nói:
- Ba mươi tám năm!
Xuất Vân Tử thơ ờ xua tay, cười nói:
- Ha ha! Sống hai ba ngàn năm, ai mà nhớ được số lẻ của năm tháng chứ.
Hắn không quên không quên lưu ý tu vi của đối phương, lại nhất thời không nhìn rõ nông sâu.
Trên mặt Lâm Nhất lộ ra nụ cười thản nhiên, nói:
- Ta mới bốn trăm tuổi, không ngờ lại quên đi rất nhiều. Có điều ta lại không quên được chuyện xưa ba mươi tám năm trước!
Hắn thần sắc không thay đổi, giọng nói từ từ biến thành lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Một nhóm người của Cửu Châu chúng ta kết bạn đi tới Hành Thiên Tiên Vực thì đột nhiên gặp tai họa bất ngờ, trong lúc nguy cấp bị người ta tiết lộ chi tiết xuất thân, cuối cùng khiến cho Âm Tán Nhân, Văn Bạch Tử, Mặc Cáp Tề, Công Dương Lễ, Tùng Vân tán nhân chết thảm và bị nuốt sống Nguyên Thần. Rơi vào đường cùng, Hoa Trần Tử tự bạo Nguyên Anh, rơi vào kết cục thi hài cũng không còn. Lâm mỗ thân hãm vòng vây mà cửu tử nhất sinh.
Nghe thấy những lời này, trên mặt Xuất Vân Tử không còn nụ cười.
- ... Nếu không phải có người bán đứng, nhóm người Cửu Châu ta sẽ không đến nỗi phải rơi vào kết cục thảm thiết như vậy!
Lâm Nhất khẽ thở dài, nói tiếp:
- Ta muốn biết, rốt cuộc là ngươi, hay là Công Lương Tán, hay là hai người các ngươi liên thủ làm ra việc bất nhân bất nghĩa này, xin hãy nói chi tiết.
Xuất Vân Tử lắc lắc cái đầu to đùng, hỏi với vẻ không tin:
- Ngươi là nói mấy vị đạo hữu đó đều chết rồi! Ngươi thì làm thế nào mà thoát thân? Còn Bách Lý Xuyên đâu.
- Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta!
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất từ từ nhướn lên, mặt trầm như nước.
- Nói năng kiểu gì thế? Xuất Vân Tử trừng mắt, có chút bất mãn giáo huấn:
- Quen biết với nhau mấy trăm năm, gặp lại ở nơi tha hương vốn là một chuyện vui, sao lại tự dưng ngông cuồng chỉ trích như vậy! Vả lại, tiểu tử ngươi còn có thể chạy trốn được, đám người Tùng Vân và Văn Bạch Tử đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy được?
Hắn bỗng nhiên cười xảo trá, tự cho là đúng nói:
- Tiểu tử, ta hiểu rõ ngươi mà! Phải chăng là có ý đồ khác.
Trong ngôn ngữ vẫn lờ mờ bày ra tư thế tiền bối cao nhân, sao chịu bị hỏi là đáp với một tiểu bối.