Lâm Nhất lặng im một lát, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, tay áo tóc dài nhẹ nhàng tung bay, uy thế nội liễm chậm rãi tỏa ra. Trong nháy mắt, sát khí trên người hắn ùa ra, sát khí âm hàn lập tức bao phủ cả phiến thiên không này.
Phát hiện có biến, Xuất Vân Tử ngạc nhiên nói:
- Ồ? Tiểu tử ngươi đã hóa thần.
Hắn lập tức lại hoài nghi nói:
- Không đúng! Sao lại có uy thế của Luyện Hư Hợp Thể, ngươi rốt cuộc là tu vi gì.
Lâm Nhất lạnh lùng nói:
- Hỏi một câu cuối cùng, có phải ngươi âm thầm cấu kết với hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long hay không? Dám có nửa câu không thật, đừng trách lão tử trở mặt vô tình!
Xuất Vân Tử lại ngạc nhiên ồ một tiếng, bất khả tư nghị lắc đầu, vội vàng mang theo một tia thương xót nói:
- Ngươi sao lại trở nên mãnh liệt bá đạo như vậy? Lâm Nhất biết tiến thối, hiền lành kiêm khung đó đâu rồi.
Hắn nhún vai, thờ ơ nói:
- mấy chục năm Ngắn ngủi, ngươi nhiều nhất chỉ tu thành Nguyên Thần mà thôi, cần gì phải phô trương thanh thế như vậy! Đừng ngại tường tận nói rõ ngọn nguồn trước sau đi, có lẽ ta có thể giúp ngươi một phen! Bằng không vỗ tay giải tán, ta còn phải về với nữ vương của ta, hắc hắc.
Ở trong mắt hắn, Lâm Nhất chỉ là một tiểu bối mà thôi! Trở mặt thì làm sao, hù dọa ai chứ!
Sát khí trên người Lâm Nhất càng lúc càng nhiều, không nói nhiều, đột nhiên huy động hai tay tế ra một chuỗi pháp quyết. Chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời vẫn chưa tối hết chợt có một vầng trăng sáng hiện ra, mang theo sát khí băng hàn ầm ầm hạ xuống.
- Ngươi thật sự dám trở mặt.
Xuất Vân Tử kêu lên một tiếng, một đạo ánh sáng bạc đột nhiên ập tới, khí thế sắc bén không ngờ không thể tránh né. Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng hai tay tóm hờ một cái, chín hư ảo hư ảo bỗng nhiên xuất hiện, chắn trước người.
- Ầm!
Giống như trong không trung có một đạo kinh lôi đánh xuống, đỉnh ảnh sụp đổ, uy thế như như sóng cuốn ra bốn phía, Xuất Vân Tử đột nhiên thối lui mấy chục trượng, hổn hển:
- Thần thông của ta đến từ Cửu Đỉnh của sư đệ Văn Huyền Tử, uy lực không tầm thường, sao lại không chịu nổi một kích như vậy? Ngươi không phải chỉ có một sát chiêu là cái búa lớn đó thôi sao.
Hắn không ngờ biết rõ tất cả thủ đoạn của đối phương. Hắn cũng nắm rõ từ đầu đến cuối Lâm Nhất năm đó thành danh thế nào, cho nên mới phát giác tất cả không phải là như vậy.
Lâm Nhất trầm mặc không lên tiếng, sát khí lăng nhiên, hai tay huy động không ngừng. Một thức Nguyệt Ma Ấn, đủ để bức lui tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ. Xem thêm Nhật Ma Ấn của lão tử như thế nào! Trong chớp mắt một vầng mặt trời nhô lên, dưới quang mang loá mắt, vạn vật không gì có thể che giấu.
Xuất Vân Tử trong lòng thắt lại, kêu khổ không ngừng. Chỉ tiếc mình Hỗn Nguyên tráo của mình đã đồng quy vu tận với Huyền Diệu tháp của Văn Bạch Tử, bằng không sao đến mức tay chân luống cuống như vậy. Chỉ có điều, tiểu tử đó sao lại lợi hại đến thế.
Bùm, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Xuất Vân Tử bị vầng mặt trời đó cắn nuốt. Theo pháp bảo phòng thân nổ tung, cả người hắn thoáng chốc tan rã trong quang mang mãnh liệt.
Lâm Nhất cũng không lấy làm mừng, xích mang của Huyễn Đồng rời mắt mà ra, lại tế ra ba mươi sáu đạo pháp quyết cuối cùng. Trong nháy mắt, Nhân, Nhật, Nguyệt tam ấn hợp nhất, búa lớn màu đen bỗng nhiên xuất hiện, nhanh như gió bổ về phía một phương hư không cách gần trăm trượng.
Rắc một tiếng, hư không bị búa lớn bổ ra một khe hở đen xì, đồng thời một bóng người bị đánh thành bột mịn, mà một Xuất Vân Tử khác lại hiện hình, sợ hãi quay đầu lại nhìn rồi lập tức phá không chạy trong bầu trời đêm. Lâm Nhất hừ một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ nửa canh giờ, Xuất Vân Tử lại bỏ lại hai phân thân rồi liều mạng mà chạy.
Cho đến trăng nghiêng sao thưa, trong một sơn cốc ngoài mấy trăm vạn dặm, Xuất Vân Tử thở hổn hển như trâu bất đắc dĩ ngừng lại. Phía trước hắn có người đang chắp tay sau lưng nhìn trời, sát khí trên người vẫn chưa tiêu tan, cất tiếng mỉa mai nói:
- Lão tử đuổi đang vui, sao ngươi không chạy tiếp đi.
Xuất Vân Tử nhổ một ngụm nước bọt, khó chịu kêu lên:
- Cho dù là cao nhân Hợp Thể cũng khó có thể nhìn thấu ẩn thân thuật của ta, lại vẫn không tránh khỏi được cặp mắt gian tà của ngươi.
Vừa thở hổn hển mấy hơi, hắn bỗng nhiên cảm khái, thở dài nói:
- Bốn trăm năm trước, trên một hòn đảo ở hải ngoại Đại Hạ, ta từng bị một tiểu tử chưa dứt sữa bức cho vô kế khả thi. Ai có thể ngờ được, bốn trăm năm sau tình cảnh tái hiện, phải chăng là cả đời này đã chú định bị ngươi bắt nạt.
Còn chưa nói hết, hắn lại không nhịn được tự oán một hồi, bực bội nói:
- Khi ở Cửu Châu đã biết tiểu tử ngươi nhất thể tam anh không thể hạn lwongj, chung quy sẽ có một ngày giỏi hơn chúng ta! Cho nên mới không dẫn ngươi theo tới Tiên Vực. Ai ngờ người tính không bằng trời tính.
- Cái này xem như là di ngôn trước lúc lâm chung à? Có cần ta chuyển cáo cho vị nữ vương kia của ngươi không?
Lâm Nhất xoay người lại, thần sắc hờ hững.
Thịt trên người Xuất Vân Tử rung rung, đột nhiên phất tay quát lên:
- Phì! Ta và Cổ Lệ còn có trăm năm hảo hợp nữa, ngươi đừng có ghen tị.
Thấy sát ý của đối phương dần dần dày thêm, hắn lại bất đắc dĩ dang tay, nói:
- Ngày ấy Hạo Thiên tháp sinh biến, ta thấy không ổn liền âm thầm thi triển ẩn thân thuật rời đi trước, mặc dù trên đường gặp nhiều trắc trở, nhưng vẫn may mắn tới được đại mạc rồi ẩn tu đến giờ, hoàn toàn không biết về những gì xảy ra về sau, dám lấy đạo tâm ra để thề.
Lâm Nhất nhíu mày, trầm ngâm không nói gì. Xuất Vân Tử dám dùng đạo tâm để thề thì không phải là giả. Có lẽ, đây cũng là kết quả mà hắn chờ mong! Nếu không, chỉ sợ có người đã sớm chết dưới Thiên Ma Ấn rồi. Sau một thoáng, thần sắc của hắn chậm rãi dịu đi, nói:
- Ta lúc trước ép hỏi, vì sao ngươi không thật thà trả lời mà lại muốn trốn.
- Buồn cười!
Xuất Vân Tử ưỡn ngực, cảm khái nói:
- Xuất Vân Tử ta đâu phải là hạng người khúm núm? Đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm! Cổ Lệ nữ vương chung tình với ta không phải là là không có đạo lý.
Tuy là nói vậy, nhưng oán niệm trong lòng nhất thời vẫn khó tiêu. Đây chẳng phải là đánh không lại chạy không xong sao! Tiểu bối năm đó đại thế đã thành rồi.