Vô Tiên

Chương 1556: Chương 1556: Hư vô bia văn (1)




Ở phía cuối đình viện, phía trên mặt đại điện đã bị sụp mất một nửa, hai ba mươi người đang đứng tụ tập lại một chỗ. Lâm Nhất đi theo phía sau, âm thầm lưu ý tình hình chung quanh. Đồng thời còn phải giả bộ trò chuyện vui vẻ với những người khác.

Lúc vừa mới hiện thân đã phải một lần nữa chạm mặt đám người Cửu Châu khiến cho Lâm Nhất phiền muộn không thôi. Phí mấy phen trắc trở, cuối cùng vẫn không thoát được sự dây dựa này. Hắn thuộc dạng người thích nghi khá tốt với hoàn cảnh. Hiện tại, các cao nhân lại đang tranh nhau lấy lòng hắn, khiến cho hắn không khỏi nhấc lên đề phòng.

Nhưng mà, thái độ của Lâm Nhất rất khác thường, cũng khiến cho mọi người ở đây khó mà lý giải được. Hắn lúc này không còn là một kẻ liều lĩnh như mọi người vốn biết, mà chỉ là một người trẻ tuổi tính tình hiền hòa...

Vì thế, đám người Mặc Cáp Tề, Tùng Vân Tán nhân và Công Dương Lễ không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Nếu như tên tiểu tử này vẫn ngang ngược như trước, chỉ sợ mọi người đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

May mắn chính là, Lâm Nhất chính là một kẻ biến phân biệt tốt xấu, biến tiến biết lùi. Mặc Cáp Tề không những không truy cứu lai lịch của cấm pháp, trái lại còn lấy thân phận sư trưởng để chỉ điểm cho hắn, nói hắn là ngọc thô cần phải dũa. Dù cho đã sớm suy đoán được, Ngũ hành cấm pháp mà mình thu thập được là đến từ Mặc Môn, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy khá là hoan hỉ.

Mọi người nhao nhao dừng chân trước tiền sảnh đại điện, sau khi quay đầu xem xét thì mỗi người mang một dáng vẻ khác nhau. Mặc Cáp Tề bình thường vốn không thích nhiều lời, vậy mà lúc này lại đang thao thao bất tuyệt với Lâm Nhất. Dù cho đối phương không hiểu rõ ẩn ý của việc này, nhưng vẫn khiêm tốn lĩnh giáo. Một già một trẻ, nghiễm nhiên là đôi bạn vong niên.

- Mặc dù đại điện đã bị tàn phá, nhưng vẫn còn sót lại cấm chế, hãy nhìn lão phu thi triển thủ đoạn đây...

Mặc Cáp Tề nói với người đứng bên cạnh. Lâm Nhất bày ra dáng vẻ vui mừng, chắp tay cười nói:

- Vãn bối xin được lĩnh giáo...

Thấy Mặc Cáp Tề đã rời đi, Công Dương Lễ lập tức muốn sải chân bước đến, nhưng lại bị Tùng Vân tán nhân chặn lại. Ông ta có chút tức giận, nhưng mà đối phương thì lại mờ ám cười ha ha nói:

- Cấm pháp của người ta là đến từ Mặc Môn không thể nghi ngờ, cùng nhau bàn luận một phen cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Về phần thuyết phục hắn, cũng không nên nóng vội nhất thời.

Nghe vậy, Công Dương Lễ liền đưa mắt quan sát chung quanh, đành phải cố nén tâm tư này lại. Chín vị hóa thần đồng đạo, chỉ có Mặc Cáp Tề là chuyên chú trước cấm pháp trong đại điện. Những người còn lại thì đều đang lưu ý đến nhất cứ nhất động của vị tiểu bối kia.

Tất cả đều có chỗ kiêng kỵ với nhau, đương nhiên đều phải nổi lên đề phòng. Trong khoảng thời gian ngắn, không còn ai tiến đến gần chỗ hắn. Chỉ có Hoa Trần Tử là cứ kiên trì bám theo Lâm Nhất. Cô nương này nhìn về phía Tùng Vân tán nhân, hiểu ý cười cười, liền lên tiếng hỏi:

- Lâm Nhất, những ngày này ngươi đi những chỗ nào, thật sự là làm người ta nhớ thương...

Đứng cách đại điện chừng mười trượng, Lâm Nhất khoanh tay đứng đó, nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn quan sát thủ pháp phá cấm Mặc Cáp Tề, rất nhiều vấn đề mơ hồ liền trở nên rõ ràng. Ngũ hành cấm pháp là chân truyền của Mặc Môn đấy, hắn cũng chẳng hoài nghi gì về vấn đề này. Năm đó, Văn Đạo Tử chính là cao nhân một phương, những vật mang theo trên mình tuyệt đối đối không phải vật tầm thường.

Nhưng mà, hắn tự mình lục lọi cấm pháp nhiều năm như vậy, đột nhiên hiện tại có cao nhân chỉ điểm, quả thật là đã nhận được chỗ tốt không hề nhỏ. Mà từ trong lời nói của đối phương thì hắn không khó để nhận ra, lão nhân kia cũng không hề có ác ý...

Mảnh phế tích này rộng chừng vài chục trượng, khắp nơi đều là các tòa cung điện sụp đổ, vô cùng hoang vu. Mà tòa đại điện trước mắt hắn đây, tuy đã bị tàn phá không chịu nổi, nhưng một nửa còn lại vẫn sừng sững đứng đó, có chút bắt mắt. Nó được đắp lên từ thổ hoàng thạch, cao hơn mười trượng, diện tích tầm hơn mười trượng, khí thế vẫn còn. Ở phía trên cổng điện còn có thể thấy được ba chữ to rõ ràng, “Hư Vô điện”.

Theo chỉ dẫn của tiên cảnh dư đồ thì Hư Vô điện chính là tầng chín Hư Vô giới. Lúc trước, bọn hắn còn đang ở tầng hai Thái Nguyên giới lưỡng lự, đần độn, u mê, mà hiện tại đã “lạc” đến tận đây rồi.

Nghe thấy có người hỏi mình, Lâm Nhất quay người nhìn lại. Hoa Trần Tử nghiêng đầu, bày ra bộ dáng ân cần. Hắn chỉ nhếch miệng cười một cái, hỏi ngược lại:

- Từ Thái Nguyên giới đến tận đây, các ngươi đã đi hết mấy ngày?

Tên tiểu tử thối này vẫn có con mắt biết nhìn người đấy! Đôi mắt Hoa Trần Tử phát sáng, phấn khởi nói:

- Ba tháng! Đi đến tận đây chỉ mất ba tháng thôi đó! Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm đến thế giới cao hơn, lại không nghĩ là ngươi trốn ở trong đóng đá kia, hì hì...

Nghe vậy thì Lâm Nhất không khỏi giật mình. Ở bên trong hư không loạn lưu, hắn thấy mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Ai ngờ, giữa lúc tích tắc đó đã là ba tháng trôi qua. Nếu như lúc ấy chỉ cần hắn chần chờ thêm chút nữa, chẳng phải là sẽ không còn cơ hội quay lại nữa hay sao? Mà ở trong ảo cảnh kia, mọi thứ đều giống như hiện thực. Có cầu vòng sau mưa, có nữ nhi tình trường, có nhiệt huyết bi tráng, khiến cho người ta cảm khái, người ta hướng về...

Tiếng cười không dừng lại, Hoa Trần Tử nói tiếp:

- Ngươi dùng cấm pháp ngăn cản, nhưng đã có tiền bối dẫn đường, vậy nên chúng ta mới tìm đến được Hư Vô điện! Nơi này, ngay cả linh khí cũng không có, nghe nói chính là tiên cảnh chân chính. Chúng ta một đường đi đến, thu hoạch tương đối khá, cũng chỉ là không biết ngươi đã chạy đến đâu...

Đều có tiền bối dẫn đường? Là Văn Bạch Tử hay là Văn Huyền Tử? Là hai người kia có ý tốt hay là rắp tâm sắp đặt kế hoạch gì đó? Lâm Nhất gạt mối tơ vò trong lòng sang một bên, nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Đi chỗ nào?Còn chẳng phải là rơi vào trong đóng đá kia, phải mất ba tháng mới bò ra được, ta còn đang hồ đồ đây...

- Tiểu hoạt đầu! Ngươi...

Tự cho là mình bị đối phương giễu cợt, Hoa Trần Tử lập tức cởi bỏ dáng vẻ thục nữ đoan trang, thay vào đó là bộ mặt hung ác. Nàng giơ nấm đấm lên. Thấy nàng biến đổi bất thường, Lâm Nhất hiếu kỳ nói:

- Có gì không ổn sao?

Hoa Trần Tử hậm hực thu tay lại, có chút cụt hứng, mang theo hờn dỗi nói:

- Tuổi trẻ liều lĩnh, nói được dăm ba câu đã bày ra bộ dáng khong đứng đắn.

Lâm Nhất nhoẻn miệng, cười cười nói:

- Có khá là nhiều người lớn tuổi đấy! Còn chưa đến lượt tiểu nha đầu ngươi cậy già lên mặt đâu!

Hoa Trần Tử chun chun chóp mũi, bỗng nhiên bật cười nói. Trên tay nàng cầm một vật nho nhỏ, thì thầm nói:

- Ta cho ngươi mượn thứ này vuốt ve mấy ngày, như thế nào hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.