....
Ở dưới trời mưa rét buốt, hơn mười người chậm rãi đạp không mà đi. Người đàn ông trung niên dẫn đầu sắc mặt trầm như nước, không giận mà uy. Những người đi cùng, từng người một tướng mạo đều rất khác lạ, khí thế bất phàm!
Chỉ sau một lát, người đàn ông trung niên chợt chậm rãi dừng chân. Một đám tùy tùng thần sắc kính cẩn bước đến đứng bên trái phải ông ta. Người kia ngẩng đầu lên nhìn vòm trời, trầm giọng lẩm bẩm:
- Tiên sư luyện chế cửu tháp, mưu đồ sáng chế ra thiên địa khác.... Mà ta chỉ nắm được Thất tháp tiên vực, khó tránh cho để cho người ta cơ hội thừa dịp...
Một vị lão giả khoác áo bào màu vàng tiến lên trước một bước, vô cùng khách khí cười nói:
- Hừ! Có Thần Long nhất tộc ta, ai dám hủy Tiên vực của ta...
Lão giả kia còn chưa dứt lời thì tám người còn lại đã nhao nhao phụ họa nói:
- Muốn hủy Tiên Vực, trước tiên phải diệt Long tộc ta...
Một đám tùy tùng, chỉ còn lại ba vị lão giả khoác áo choàng xanh là giữ im lặng. Bỗng nhiên phát hiện người đàn ông trung niên kia đang quay đầu nhìn về phía mình, cả ba đều cúi đầu né tránh. Mà đối phương thì lại lạnh lùng, quét ánh mắt về phía xa:
- Ta còn, tiên vực còn! Ta chết, tiên vực chết!
Tiếng rồng gầm vang lên từng trận, huyết quang ngút trời, ngàn vạn tiên nhân vẫn lạc...
Tiên Vực tan vỡ, Thất tháp ngã xuống trong mưa rét.
Cảnh vật biến ảo, làm cho người ta không dám dời mắt. Rất nhiều sự khó hiểu dần dần trở nên rõ ràng. Mà sự nghi hoặc lại theo đó mà lớn dần lên, một lần nữa làm cho người ta rơi vào hoang mang. Vầng sáng kia lập lòe chớp động, giống như hết thảy mộng ảo đột nhiên rời xa dương thế, không cách nào tìm thấy nữa...
Lúc Lâm Nhất vẫn còn đang trố mắt nhìn thì chỉ nghe thấy một tiếng “phanh” trầm đục vang lên, hắn đã rơi vào dị địa rồi. Trong nháy mắt ấy, hắn vội vàng lấy lại thăng bằng, đồng thời cũng phát giác ra sự dị thường của bốn phía, không khỏi giật nảy.
Nơi này di tích của một mảnh cung điện, khắp nơi đều là tình cảnh đổ nát hoang tàn. Có thể nói là vô cùng thê lương. Ở chính giữa là một tòa đình viện rộng lớn, diện tích khoảng chừng trăm trượng. Tòa đại điện này đã bị sụp mất một nửa, nhưng uy thế vẫn rất bất phàm. Mà trước cửa lại có hơn ba mươi tu sĩ đang trông coi. Bọn hắn nghe thấy tiếng động lạ, lập tức quay người nhìn lại, người nào người nấy kinh ngạc không thôi. Có người còn thất thanh hét lên một tiếng.
- A... a... a... Từ trong đóng đá lao ra, tiểu tử kia lại làm loạn rồi...
- Ồ? Lâm đạo hữu đã đi trước một bước, tại sao bây giờ mới tìm đến được đây...
- Ha ha! Chắc chắn là tiểu tử kia đi nhầm đường rồi...
- Lâm Nhất lão phu nói ra suy nghĩ của mình...
- Lâm Nhất, lão phu Mặc Cáp Tề, có chút nguồn gốc với ngươi...
Trong tình thế cấp bách, từng người vừa mới mở miệng đều đã chạy vội đến. Mà Lâm Nhất thì chẳng hề nhúc nhích, chỉ khẽ nhíu mày. Ở bên trong hư không loạn lưu nên ý thức của đám người này cũng thác loạn sao? Ánh mắt hắn khẽ lướt nhìn bốn phía, rồi quay đầu lại nhìn phía sau lưng. Trận pháp lúc hắn đến đã biến mấy không thấy nữa, chỉ còn lại một đống đá vụn. Mọi thứ lúc trước, vừa giống như ảo ảnh lại vừa giống như là hiện thực...
- Hì hì! Trần Tử ân cần hỏi thăm Lâm Giang Phàm một tiếng, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ...
- Lâm Nhất, ta và ngươi có thể nói chuyện một chút...
Rơi vào đường cùng Lâm Nhất chỉ có thể chậm rãi quay người lại, khóe miệng nhếch lên, miễn cưỡng cười cười.
Hoa Trần Tử đã vọt dến bên cạnh hắn, vẻ mặt phấn khích, còn ra vẻ thần bí, nói ra những lời đầy hàm ý. Nhưng lại không thể giấu được sự đắc ý. Mặc Cáp Tề cũng theo sát ngay phía sau, nét mặt cảm khái có vài phần khẩn thiết.
Cùng lúc đó, đám người Tùng Vân tán nhân,Trọng Tôn Đạt và Dương Công Lễ cũng không nhanh không chậm tiến đến. Người nào người nấy đều rất ám muội. Mà bên phía Văn Bạch Tử, Công Lương Tán, Văn Bạch Tử và Bách Lý Xuyên thì vẫn cùng đám nguyên anh đệ tử đứng yên tại chỗ, không bày tỏ thái độ gì.
- Hoa Trần Tử, lời nói của ngươi thật dễ khiến người ta hiểu lầm! Mặc tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu!
Lâm Nhất lịch sự nói một câu. Sau đó chắp tay cười nói với những người khác
- Đại đạo trùng thiên, tất cả đi một bên! Chư vị, mời...
Hắn chắp hai tay sau lưng, khí định thần nhàn lướt qua đống cát đá trước người, thản nhiên bước về phía đình viện...
Tiểu tử kia thản nhiên vượt lên trước, rõ ràng là coi nàng như người qua đường. Hoa Trần Tử nheo nheo mắt, dậm chân oán hận nói:
- Hừ! Lại còn giả bộ hồ đồ! Bản lĩnh của ngươi thật giỏi...
Còn chưa nói xong câu, nàng đã lập tức bám sát theo hắn, trong lòng còn có chút không vui nói:
- Nếu không ta cũng không giao cấm bài cho ngươi mượn mấy ngày...
Mặc dù Lâm Nhất không để ý đến Hoa Trần Tử nhưng vẫn không thể tránh được Mặc Cáp Tề đang bước đến. Thấy đối phương ngăn cản đường đi của mình, hắn há miệng nói:
- Nơi này cũng không tiện nói chuyện, có gì tại hạ sẽ đến tận môn xin chỉ giáo...
Cả người hắn lóe lên một cái. Lâm Nhất lập tức thoát khỏi sự dây dưa của Mặc Cáp Tề. Mà lão giả kia thì như hình với bóng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Thân ngươi mang cấm pháp chân chuyền của Mặc môn ta, tuy chỉ có ba phần tạo nghệ nhưng nội dung lại rất quan trọng...
Lâm Nhất khẽ giật mình, không khỏi dừng bước.