Mỵ Nương và Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô ra hiệu với nhau, ba người nghỉ tạm tại chỗ. Nhưng trong lòng vẫn còn suy tư bất định, không nhịn được thở dài một hồi.
Tống Huyền Tử vốn định bắt chuyện vài câu với Lâm Nhất lại ngại Mỵ Nương ở một bên nên đành phải thôi. Không biết là xúc cảnh sinh tình hay là bị cơn nghiện rượu khơi lên, ông ta lại lấy ra một cái bình ngọc và chén ngọc tinh xảo ra, tự rót tự uống...
Đôi mắt sáng của Tiên Nô chớp động, sau khi lặng lẽ quan sát thần sắc của sư phụ, rồi lại lặng lẽ lưu ý tới cử động của sư bá, sau lại nhìn một bên mặt của Lâm tiền bối mà đờ ra...
Yêu vực ngày dài đêm ngắn, qua mấy giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Yêu Vương cốc có quy củ không cho bay trên trời, lại không nói không cho phép thi triển thần thông để đi nhanh hơn. Nếu không... muốn trong vòng ba tháng đi hết lộ trình trăm ngàn dặm thì cũng không dễ dàng.
Sương sớm nhàn nhạt còn chưa tản đi, giữa núi rừng rậm rạp có năm con cự lang chui ra, trong đó trên đầu vai của bốn con còn cõng theo bốn người của Thiên Hồ tộc. Tráng Sâm cầm đầu xông vào trước nhất, mang theo mấy vị huynh đệ đi xuyên qua một cái khe, một đường chạy băng băng, có thể nói là phi thường thần tốc.
Tráng Sâm là thủ lĩnh của Thiên Lang tộc, ỷ vào thân phận mình cao quý mà không muốn bị người ta ngồi lên vai. Lâm Nhất còn muốn kích động một chút nhưng lại bị đối phương uy hiếp nên đành phải tôi. Tên kia lộ mặt hung ác nói, bao nhiêu năm rồi lão tử chưa được ăn tu sĩ đâu...
Chỉ có điều ngoại trừ hung tàn lại không có nhân tính ra, so với quỷ kế thủ đoạn của tu sĩ thì năm huynh đệ của Thiên Lang tộc cũng thực sự đơn giản. Ta bắt mạng nhỏ của con ngươi để áp chế, ngươi đương nhiên phải nghe lệnh của ta. Mà nếu ngươi nghe lệnh của ta, an nguy của ngươi tự có bọn ta tới quan tâm. Sau đó làm thế nào thì không ai hiểu được...
Lâm Nhất đi sau cùng, nhưng vẫn không giảm sự hứng thú. Dưới người chính là cự lang do Tráng Diệp hóa thân thành, đang chạy gấp như bay. Hắn chắp hai tay sau lưng đứng ở trên lưng cự lang, thân hình vững vàng. Không cần dùng pháp lực hộ thể, tùy ý để tay áo và tóc dài tung bay, thỏa thích hưởng thụ khoái ý khi kình phong đập vào mặt.
Chân đạp một con yêu vật Hợp Thể, rong ruổi giữa núi rừng rậm rạp. Chỉ một từ thôi, thoải mái!
Cứ như vậy qua thêm nửa ngày, dưới chân của Lâm Nhất thành một ngọn núi. Bên cạnh hắn còn có Mỵ Nương cùng nha đầu Tiên Nô đều đang nhướng mắt quan sát. Trong sơn cốc phía trước, năm huynh đệ Thiên Lang đang chiến đấu say sưa kịch liệt với đối thủ.
Đi đến đây, gặp được ba con yêu vật đang nghỉ tạm, đó là “Bạch Kỳ”, một loại dị thú viễn cổ, đều có tu vi Hợp Thể sơ kỳ. Bọn nó cho rằng mình bị xông tới tấn công nên muốn Tráng Sâm chịu nhận lỗi, lại thấy đối phương vác tu sĩ chạy đi càng châm biếm không ngừng. Song phương đều có dã tính không kiềm chế được, một lời không hợp liền đánh nhau, trong nháy mắt gào to liên tục, trong sơn cốc tràn đầy sát khí...
Tuy chỉ ở một bên xem náo nhiệt nhưng tình hình thảm liệt ở trước mặt làm người ta không nhịn được mà lo sợ trong lòng. Tay Tống Huyền Tử nắm lấy râu dài, mặt tỏ ra buồn rầu lẩm bẩm:
- Càng đi về phía trước, Yêu vật lại càng nhiều hơn. Cứ như vậy đi tiếp thì khó có thể kéo dài...
Nói chưa hết, gã đã nhìn sang một bên. Đôi mi thanh tú của Mỵ Nương cau lại, mặt đẹp như sương lạnh, khẽ lắc đầu một cái...
Trong lời của sư phụ và sư bá lộ ra huyền cơ, Tiên Nô âm thầm ngộ ra. Nàng chợt tỉnh ra thoáng nhìn, thấy vị Lâm tiền bối kia đang nhìn qua, còn nhe răng cười là lạ. Nàng không khỏi hơi ngẩn ra, lập tức mím môi mỉm cười...
Ánh mắt của Lâm Nhất vượt qua Tiên Nô và Mỵ Nương, nhẹ nhàng thu lại. Yêu vực tôn trọng đạo Huyết Tinh sát phạt, căn bản không phải nơi để tu sĩ ở lại được. Tống Huyền Tử muốn rời đi cũng là hợp tình hợp lý. Còn Tiên Nô là một nữ tử thiên tư thông minh như vậy, ủy thân vào trong Thiên Hồ tộc sa sút xác thực là đáng tiếc.
Nếu như bằng vào tu vi tự thân của Long Anh có thể ra trò một phen ở Yêu vực. Mà trước đây từng nghe nói, Yêu vực không dung Long tu, không biết là vì sao...
Thời gian một nén nhang qua đi, trong sơn cốc yên tĩnh lại. Bên phía Bạch Kỳ thú, hai con bị nuốt nguyên thần, chỉ có một con may mắn trốn thoát. Bên phía Thiên Lang tộc mặc dù đại hoạch toàn thắng nhưng cái giá phải trả lại quá cao. Hai huynh đệ Tráng Sâm bị thương nặng, tình hình thê thảm. Mà thứ sau đó nhìn thấy làm cho Lâm Nhất trố mắt không biết nên nói gì.
Hai vị này bị thương, theo thứ tự là Tráng Diệp và Tráng Mộc, vẫn không dùng đan dược và thổ nạp điều tức như tu sĩ mà mỗi người chạy về tử thi của Yêu vật trên đất, miệng lớn cắn nuốt. Cảnh tượng máu tanh như thế đối với Mỵ Nương, Tống Huyền Tử và Tiên Nô cũng không hề xa lạ gì, nhưng vẫn không đành lòng tận mắt chứng kiến mà quay đầu tránh đi, chỉ có gương mặt Lâm Nhất đầy hàn ý lạnh lùng nhìn tất cả....
Bất kể là Ma tộc từng gặp hay là Yêu vực trước mắt này không khỏi lấy kẻ mạnh làm vua. Từ trong huyết tinh cầu sinh, trong sát phạt lập mệnh, cá lớn nuốt cá bé đã tự thành quy luật rồi. Muốn hỗn độn sơ khai, bắt đầu đại đạo, dưới sự cạnh tranh sinh tồn vạn vật vạn loại, không phải là nơi tự nhiên thể hiện bản tính sao...
Không tới một chốc, hai vị này như gió cuốn mây tan cắn nuốt ngũ tạng lục phủ của tử thi, sau đó mỗi người ợ một cái lại ngồi tại chỗ nghỉ ngơi thêm hai canh giờ, một thân thương thế đã hồi phục được bảy, tám thành.
Sau nửa canh giờ, một nhóm lại chạy đi tiếp...
Lâm Nhất không còn sự hứng thú trước đó nữa. Trải qua chuyện vừa rồi, hắn hoàn toàn tin tưởng với cách nói Tráng Sâm ăn tươi tu sĩ. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, huống chi người đã chết! Có thời gian đi đường này còn không bằng suy nghĩ nhiều hơn tới tính nết cùng thần thông của Thiên Lang tộc. Lúc này song phương nhìn như bình an vô sự, chẳng qua chỉ duy trì trong thời gian ngắn thôi, hoặc tất cả chỉ là tự giễu tự vui. Lần hành trình tới Yêu Vương cốc này chắc chắn hung hiểm trùng điệp...