Trước một nơi sườn núi, có người đang nghỉ tạm.
Ngồi dưới đất là năm huynh đệ Thiên Lang tộc, mỗi người đều có đầy vết máu trên người, còn đang há miệng thở hổn hển, đều là dáng vẻ vô cùng uể oải. Còn đứng ở phía xa là bốn người phe Thiên Hồ tộc. So sánh với nhau thì người sau thần thái ung dung, cũng không thiếu người vì tình hình này mà sinh ra oán khí.
Đoàn người liên tiếp chạy đi năm ngày, xác thực làm cho năm huynh đệ Tráng Sâm mệt muốn chết. Dường như cứ cách mỗi ba ngày sẽ gặp phải người cản trở sinh sự. Trong Yêu vực nói đạo lý không cần miệng lưỡi, thứ dựa vào là răng, lợi trảo cùng tu vi cường đại. Nếu người nào không phục người nào thì động thủ đọ sức một phen.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng tới được đây. Yêu Vương cốc còn cách xa ngàn dặm, mấy tên này một đường xông pha chiến đấu lại chịu mệt nhọc xác thực là không đi nổi nữa. Đây hoàn toàn là dựa vào sự hung tàn và cường hãn của năm huynh đệ, nếu không... chuyến này đã sớm chết non giữa đường rồi. Chỉ có điều hơn mười trận chiến, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi...
Mỵ Nương nhìn năm thân thể như năm ngọn núi nhỏ, mỗi người đều tản ra sát khí bức người, trong thần sắc nàng hơi có vẻ lưỡng lự, sau đó lại âm thầm lắc đầu, thôi vậy. Tống Huyền Tử nhìn hết nhất cử nhất động trong mắt, không nhịn được mà thầm thu lại. Tiên Nô lấm lét nhìn trái phải, khẽ dời mấy bước sang một bên. Dưới một gốc cây cổ thụ già, Lâm Nhất đang ngồi xếp bằng, hai tay lồng trong tay áo, dáng vẻ đang suy nghĩ nhập thần...
Hai canh giờ sau, Tráng Sâm cùng mấy vị huynh đệ đứng lên. Tuy rằng vẫn còn dư âm biến hình, mà mấy tên khốn da cứng thịt dày này vẫn đã khôi phục được hơn nửa thể lực.
- Trước đây phóng túng chạy như điên quá lộ liễu, không tránh khỏi rước lấy rất nhiều phiền phức. Đã sắp tới Yêu Vương cốc, chúng ta phải thu liễm dáng vẻ lại để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn. Mà nói rõ để mất lòng trước được lòng sau...
Tráng Sâm mang theo khuôn mặt hung tàn nhìn Mỵ Nương, chuyển lời ác độc nói:
- Đừng cho rằng có huynh đệ ta ở đây là được phép vô tư! Sau khi đến Yêu Vương cốc rồi, họa phúc do trời, sinh tử tự lo. Nếu không biết phân biệt, lão tử liền bóp chết đứa bé kia, tiêu diệt Yêu Hồ thôn của ngươi, hừ...
Tráng Sâm vung tay lên, mang theo bốn vị huynh đệ xoay người chạy về phía trước. Thần sắc của Mỵ Nương như trước, nhàn nhạt quay đầu lại thoáng nhìn, âm thầm đi theo. Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đi ở phía sau, chỉ có Lâm Nhất lười biếng mở hai mắt ra, giống hệt như vừa ngủ một giấc dài tỉnh lại...
Thiên Lang tộc cũng không phải không hiểu quá rêu rao sẽ hỏng, mà là yên tâm có chỗ dựa chắc! Mỗi tên khốn nhìn như lỗ mãng ngu dốt bất kham, mà trời sinh tàn bạo cùng giả dối cũng không thua với bất luận một tu sĩ nào. Chí ít, trong chốc lát Mỵ Nương khó chiếm được thượng phong.
Bây giờ không có tọa kỵ cự lang, chỉ đành dùng hai chân để lên đường!
Nhìn thấy một nhóm thân ảnh vội vã đi xa, Lâm Nhất tựa như mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó cúi đầu nhìn xuống một cái ngọc giản đang siết trong lòng bàn tay, thân hình khẽ động liền rời khỏi cây cổ thụ già, hai chân lơ lửng trên bầu trời một thước rồi đại không bay đi. Không tới một khoảnh khắc, hắn liền chạy tới phía sau Tiên Nô, lúc này mới làm chậm thế đi lại, tiếp tục không nóng không vội...
Trong ngọc giản kia thác ấn “Giáng Yêu quyết” tàn khuyết không đầy đủ, chính là thần thông giữ nhà của Phục Long môn. Từ trong đó có thể diễn biến ra Phục Long, Khốn Long thuật, rất thần kỳ. Năm đó trong Hạo Thiên cốc, đoàn người của Cửu Châu vì nó mà chịu đủ khổ sở. Mà sau khi giết môn chủ Tổ Uyên của Phục Long môn có được vật này, Lâm Nhất còn chưa kịp tiến hành tìm hiểu. Lúc này khắp nơi là Yêu vật, hắn không khỏi nhớ lại pháp quyết có chứa hai chữ “Giáng Yêu” này.
Hai chữ giáng yêu đáng giá để nghiền ngẫm! Có thể, đây là pháp thuật mà tu sĩ đặc biệt sáng chế ra để đối phó với Yêu tộc.
Còn nhớ, Phục Long môn vì làm cho đệ tử tu vi không ngang nhau đều có thể thi triển “Giáng Yêu quyết” nên liền dùng ngọc phù luyện chế ra, tìm thuật pháp, không ngoài việc đơn giản hóa phương pháp phục – khốn thành dịch hành. Còn nếu truy tìm căn nguyên, bằng vào pháp lực tự thân thi triển “Giáng Yêu quyết” chân chính còn không biết sẽ có uy lực bao nhiêu! Chỉ là bộ này tàn khuyết không đầy đủ lại còn tối nghĩa khó hiểu, mặc dù âm thầm tìm hiểu nó mấy ngày nhưng vẫn khiến người ta có chút hồ đồ...
Có người ngoái đầu nhìn lại cười nhạt, đúng như hoa chợt nở, minh diễm động nhân. Lâm Nhất thu hồi ngọc giản, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Trong khí hải, tam anh Đạo, Ma, Long đều rơi vào trạng thái trầm tư. “Giáng Yêu quyết” bị nhét từng câu từng chữ vào trong đó. Hắn lại ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, đã hoàng hôn...
Khi hoàng hôn tới, một nhóm chín người chậm bước chân lại. Trong Yêu khí tràn ngập, một cái sơn khẩu to lớn xuất hiện ở phía trước. Bên ngoài hai bên ngọn núi cao vót, trong đó có một cái khe chọc trời như một cánh cửa vắt ngang nơi đó, trang nghiêm mà quy củ. Thỉnh thoảng có bóng người đung đưa từ đằng xa kích động chạy tới, trong một thoáng lại vội vàng biến mất...
Thoáng trì hoãn trong khoảnh khắc, Tráng Sâm cầm đầu tiếp tục đi phía trước. Lâm Nhất đi theo phía sau Mỵ Nương và Tống Huyền Tử, sóng vai với Tiên Nô. Ngọn núi kia rộng chừng trăm trượng, dài hơn mười dặm, trong chớp mắt đặt chân tới đó liền có sự ồn ào đột nhiên nhào tới khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng. Thời khắc sau đó lại rộng mở trong sáng, một cái sơn cốc to lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Sơn cốc này rộng không dưới ngàn dặm, bốn phía là núi cao xen kẽ giống hệt đàn thú chầu chực lại thêm vài phần khí thế dữ tợn. Ở giữa khe trống có một tòa núi đã nghìn trượng tỏa ánh sáng đứng đó. Ở tứ phía ngọn núi, đầu múi như núi, hình dáng như đỉnh tháp lẻ loi ở đó, toàn thân không có một ngọn cỏ nào mọc lên, nhìn qua thì có vẻ khá quỷ dị.
Bốn phía ruộng dốc núi đá, thạch khâu cùng sườn núi đang tụ tập mấy nghìn thân ảnh, dáng vẻ khác nhau, tu vi không ngang nhau. Cả tòa sơn cốc yêu khí tận trời!
Không cần suy nghĩ nhiều, đây chính là Yêu Vương cốc! Nếu không có ý muốn nhất thời, thật sự đã bỏ qua một chuyện đại rầm rộ của Yêu vực rồi! Mấy nghìn thân ảnh, đa số là Yêu vật, hiếm thấy tu sĩ. Trong đó cao thủ Hợp Thể chiếm hai thành, còn lại đều có tu vi Hóa Thần và Luyện Hư.
Ai mà ngờ tới, trong tinh không lại cất giấu một Yêu vực không muốn người ta biết, đồng thời cũng mạnh mẽ như vậy. Hành Thiên tiên vực có thể chỉ có một tu sĩ Hợp Thể! Chỉ cần một con Yêu vật này chui ra chẳng phải là sẽ quét ngang không giới hạn trong tiên vực sao? Mà tiên vực ở bên ngoài tình hình như thế nào, những cao nhân kia có biết có một nơi như vậy hay không...
Nỗi lòng Lâm Nhất khó an, lập tức cố gắng trấn định rồi nhìn trái lại nhìn phải. Tiên Nô, Mỵ Nương và Tống Huyền Tử đều kinh ngạc không thôi, năm huynh đệ Tráng Sâm lại cực kỳ phấn chấn. Sau lưng, trong sơn khẩu còn có bóng người đang lần lượt xuất hiện...
- Lúc này hơi quá sớm, chiếm chỗ gần đàn tế đi...
Tráng Sâm tựa như rất quen thuộc với tất cả quanh mình. Sau khi gã phân phó một tiếng liền dẫn mọi người chạy về phía núi đá. Đi vào mấy trăm dặm, lên một ngòn núi, sau đó phất tay ra hiệu:
- Liền đặt chân ở nơi này đi...
Ngọn núi này là một nơi không tệ, cách núi đá không xa cũng không gần, còn có thể thu hết tình hình xung quanh vào mắt. Mà đoàn người đặt chân chưa ổn, mười mấy bóng người bỗng nhiên tới, một giọng nói lỗ mãng ngang ngược vang lên:
- Cút ra khỏi địa bàn của Thiên Viên tộc ta...
Người tới đều là thân thể đồ sộ, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, trong nháy mắt liền bao vây ngọn núi không lớn lại. Người lên tiếng hai mắt đỏ đậm, ánh mắt loạn chuyển trên người Mỵ Nương và Tiên Nô, càn rỡ cười nói: