- Tu sĩ xinh đẹp, khá là có mị hoặc đó...
Năm huynh đệ của Thiên Lang tộc vừa muốn tức giận lại oán hận nhảy xuống núi rời đi. Mỵ Nương và Tiên Nô càng không dám lên tiếng, xoay người tránh ra xa. Thiên Viên tộc người đông thế mạnh, căn bản không động vào nổi.
Sau một lát, Tráng Sâm thẳng thắn đi về phía ruộng dốc ở một bên. Bên đó sớm đã có mấy thân ảnh nhanh chân đến trước rồi, lại bị gã hung tợn đi tới đá bay một người, còn vô sỉ mắng:
- Nơi này là địa bàn của Thiên Lang tộc...
Mấy thân ảnh đó hoảng sợ bỏ chạy, lúc này Tráng Sâm mới kiềm chế sự tức giận. Gã đặt mông ngồi xuống nhìn về phía Mỵ Nương cách đó không xa:
- Từ bây giờ tới một khắc Yêu đàn hiện thế còn khoảng hai tháng nữa! Hành sự như thế nào, muốn làm gì cũng được...
Bốn huynh đệ khác đã canh giữ ở bốn phía, để phòng ngừa có người tranh giành địa bàn nhà mình.
Vùng ruộng dốc mà Thiên Lang tộc chiếm này chỉ rộng khoảng trăm trượng, lại bao vây cả Thiên Hồ tộc ở bên trong. Mỵ Nương lại thích ứng trong mọi tình cảnh, dẫn theo Tống Huyền Tử, Tiên Nô cùng Lâm Nhất tự thủ một khu vực nhỏ.
Lúc này bóng đêm đã buông xuống, trong sơn cốc to lớn vẫn náo động không ngừng, bất cứ lúc nào cũng sẽ truyền tới tiếng tranh đấu cùng tiến cãi vã huyên náo.
Lâm Nhất không còn lòng dạ nào để tĩnh tọa, ánh mắt nhìn sang bên cạnh. Mỵ Nương và Tiên Nô mặc bạch y tựa như hai mị ảnh trong đêm tối, nhìn như có thêm sự hyền huyễn khó lường. Hắn lại nhìn về phía xa, âm thầm suy nghĩ không ngừng.
Ngoài trăm dặm, đàn tế nhìn như núi đá đồ sộ tỏa ra sự quỷ dị khó dò. Dưới thần thức có thể phát hiện ra pháp lực cấm chế trong đó, nhưng lại khó phân biệt đầu mối. Mà bốn phía đàn tế Yêu khí càng nồng nặc, còn có khí cơ nóng rực tầng tầng vờn quanh...
Lâm Nhất bỗng nhiên khẽ động trong lòng, lấy một vò rượu ra ném cho Tống Huyền Tử ở một bên. Đối phương tự tay tiếp nhận, nhẹ ngửi rồi lại thu vào, truyền âm nói:
- Đa tạ rượu ngon đã tặng! Đợi sau này từ từ uống...
Đây là tâm sự quá nặng, thế cho nên không hứng thú uống rượu sao? Lâm Nhất lơ đễnh hỏi:
- Đạo hữu đã từng tới Yêu Vương cốc, có thể phân trần chút khúc mắc không...
Tống Huyền Tử nói:
- Thiên Hồ tộc thế cô lực yếu, sao dám mơ ước bảo vật! Ta cùng với Mỵ Nương và Tiên Nô cũng là lần đầu tiên tới Yêu Vương cốc...
Thiên Hồ tộc an phận ở một góc, không phải không là một phương pháp tự bảo vệ mình, bởi vì Thiên Lang tộc tham lam thành tính, lúc này mới bị liên lụy. Lâm Nhất gật đầu, muốn chủ động hỏi, đối phương lại nói tiếp:
- Tuy ta chưa từng tới nơi này nhưng đã nghe được rất nhiều lời đồn đãi về Yêu Vương cốc!
Lâm Nhất nói:
- Xin lắng tai nghe...
Tống Huyền Tử trầm ngâm trong khoảng khắc, nói tiếp:
- Sơn cốc này quanh năm có Yêu Vương thủ hộ, bởi vậy nên mới gọi là Yêu Vương cốc...
Lâm Nhất kinh ngạc hỏi:
- Yêu Vương? Tu vi bực nào...
Vốn tưởng Yêu Vương cốc chỉ là một cái tên gọi, ai ngờ tên cũng như thực. Nơi đây khắp nơi đều là yêu vật Hợp Thể kiên quyết không thể gọi là Yêu Vương, chẳng nhẽ nơi này còn có cao nhân tứ cảnh Phạn Thiên? Xem ra mình còn đánh giá thấp sự cường đại của Yêu vực rồi...
Tống Huyền Tử không nhanh không chậm nói:
- Theo ta được biết, tu vi của Yêu Vương sẽ không siêu việt vượt qua Thái Huyền cảnh của Phạn Thiên, mà tục xưng là Tiên nhân đó. Chỉ có điều trong Yêu vương chắc có cảnh giới Thái Bình Thiên Tiên cũng không chừng...
Lâm Nhất hơi có chút thất thần, lập tức vội vàng khó có thể tin hỏi:
- Ý ngươi là nói, không phải chỉ có một Yêu Vương...