Trong Yêu vực không chỉ có một vị Yêu Vương.
Trong Yêu vực có mấy vị Yêu Vương? Đối với chuyện này, không ai nói rõ được.
Trong Yêu vực, phàm là có tu vi Phạn Thiên cảnh đều có thể gọi là Yêu Vương.
Nhóm Yêu Vương quanh năm bảo vệ sơn cốc này, chỉ là vì tòa tế đài để lại từ viễn cổ kia. Bởi vì tòa tế đài kia không chỉ có đồ đằng của Yêu vực mà còn có truyền thừa liên quan tới Hồ Yêu tộc.
Đồn rằng, sau khi tiên vực viễn cổ bị hủy diệt, Yêu tộc cũng sụp đổ. Ngay lúc đó Yêu Vương không cam lòng để tộc quần bị xuống dốc liền ngay lúc sinh tử khó liệu lấy tu vi của bản thân hóa thành một giọt tinh huyết bao trong Yêu đàn, còn cho hạ lời thề: Người thừa kế huyết mạch chính là vương của vạn Yêu, đảm đương việc trọng chấn Yêu tộc...
Mấy vạn năm tới nay, nhóm Yêu Vương vẫn mang theo sự thành kính vô cùng để thủ hộ. Chỉ có điều cho tới nay, cơ duyên lớn còn chưa tới nữa.
Chỉ cần có được một giọt tinh huyết truyền thừa là sẽ như một bước lên trời, trở thành vua của Vạn Yêu bễ nghễ Yêu vực, sự mê hoặc lớn nhường nào chứ! Trên dưới Yêu vực sẽ coi mình như chân mệnh Yêu Vương, có thể nói tất cả đều phải cúi đầu. Như năm huynh đệ của Thiên Lang tộc, còn cả bầy Yêu trải rộng trong sơn cốc này đều vì chuyện này mà đến...
Trong bóng đêm đen ngòm, Lâm Nhất yên lặng nghe Tống Huyền Tử tự thuật. Hắn từ vô cùng kinh ngạc tới kinh ngạc cũng chỉ trong một chốc lát rồi âm thầm nhếch miệng cười khổ, rồi khuôn mặt lại lập tức bất đắc dĩ. Thảo nào lúc mới tới đây liền cảm thấy được uy thế làm người ta sợ hãi khó hiểu, thì ra bốn phía đã sớm có Yêu Vương cường đại chiếm cứ. Nghĩ như thế, trong sơn cốc gió thổi cỏ lay đều không thể gạt được hai mắt của những cao thủ này. Nghe nói Yêu vực không dung Long tu, mặc dù không hiểu rõ chân tướng lắm, càng không nói đến thật giả, mình cũng không thể không vì thế mà phải cẩn thận một chút. Nếu tiết lộ thân phận, chắc chắn sẽ rước lấy đại họa.
Năm huynh đệ của Thiên Lang tộc thực sự là gan to bằng trời! Ở trong bầy Yêu, đừng nói tới việc cướp đoạt bảo vật, nếu dám có chút vọng động nào chính là tự tìm đường chết. Vì con, Mỵ Nương thật sự đã nguyện bỏ qua không để tâm tới Hồ tộc nữa rồi...
Lúc này, đêm đã khuya, sơn cốc lớn như vậy rốt cục cũng an tĩnh đi nhiều. Sau khi sương mù nhàn nhạt tràn ra, yêu khí nồng ngặc bao phủ trong thiên địa kỳ dị này. Nhóm Yêu vật mỗi người đều tự thổ nạp điều tức, cho dù Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đều đang nhắm mắt tĩnh tọa, duy chỉ có Lâm Nhất đang lặng lẽ hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa như đang âm thầm tính toán cái gì đó.
Lâm Nhất không có hứng thú với truyền thừa của Yêu tộc chút nào, thứ lo lắng chỉ là an nguy của bản thân. Từ trong dư đồ trên tay cùng trong miệng Tống Huyền Tử biết được thì cách Yêu Vương cốc không xa chính là Linh Tề phong. Nơi xích dương phạm vi triệu dặm này cũng chỉ có duy nhất chỗ đó. Nếu có thể tìm được Kiết Kim chi hỏa, ngày sau là có thể tu sửa được tinh chu rồi. Yêu vực xác thực không phải nơi để ở lâu, còn phải nhanh chóng rời đi mới được. Bây giờ cách Yêu đàn mở ra còn hơn hai tháng nữa, nhóm Yêu Vương chưa hiện thân, phải nhân cơ hội này...
Bảy ngày trôi qua, trong sơn cốc càng ngày càng nhiều Yêu vật, số lượng đã gần như hơn một vạn. Có lẽ là chiếm địa bàn có phong thủy nghèo nàn lại không thấy có ai tới quấy rầy, Thiên Lang tộc cùng Thiên Hồ tộc mới xem như tạm an ổn lại, có người cũng đang dần ngồi không yên.
Đám yêu vật đông nghịt này làm Lâm Nhất trố mắt không biết nói gì. Rất nhiều con đều chưa bao giờ nghe tên, lại vô cùng hung ác cường hãn khiến người ta nhìn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Trong điển tịch có nói lấy linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, thành tựu tạo hóa của bản thân. Từng ngọn cây cọng cỏ, hàng vạn hàng nghìn sinh linh đều có đạo dã. Tình cảnh này cũng là như thế.
Đã từng có lúc tiên đạo khó khăn, khó như lên trời!
Bây giờ, mắt thấy mới là thật, dưới thiên đạo vạn vật lẫn lộn. Người thật ra cũng không có gì...
Ở trong sơn cốc vẫn gặp được mấy thân ảnh của tu sĩ. Tình hình của đối phương xấp xỉ với Tống Huyền Tử và Tiên Nô của Thiên Hồ tộc, mỗi người đều dựa vào Yêu tộc khác nhau.
Ngoài ra không biết là nguyên nhân Huyễn Linh thuật hay là cao thủ chân chính còn chưa hiện thân, đã nhiều ngày nay cũng không có ai chú ý tới sự tồn tại của mình. Cùng với việc chờ đợi như vậy, không bằng...
Trong khi tĩnh tọa, ánh mắt của Lâm Nhất khẽ mở ra. Tiên Nô ở bên cạnh bất động như một bức tượng chạm ngọc; Tống Huyền Tử thì đang một mình vuốt râu nhìn phía xa, không biết đang suy nghĩ tâm sự gì; Mỵ Nương từ sau khi tới đây liền không chuyển nơi khác; năm huynh đệ Tráng Sâm thì mỗi người đều đang trừng mắt sói, vẻ mặt đề phòng; chỗ xa hơn chính là một đám Yêu nhân của Thiên Viên tộc. Đám người kia trời sinh tính háo dâm, một lần thèm nhỏ dãi khuôn mặt đẹp của hai nữ tử Thiên Hồ tộc, lúc này đang bề bộn với việc bảo vệ địa bàn nhà mình...
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, rồi đưa mắt trông về phía xa. Vừa hay lúc giữa trưa, một bầu trời nắng gắt chiếu xuống. Dưới mặt trời lửa đỏ, tòa tế đàn cao lớn kia sinh ra uy thế khác thường, tăng thêm mấy phần thần bí. Còn nữa, bốn phía sơn cốc đang dần tụ tập yêu khí...
Chỉ có điều một lúc sau, Lâm Nhất lại hơi ngẩn ra. Đang ngưng thần ngắm nhìn một chốc, như có khí cơ quỷ dị dẫn động tới khiến người ta không khỏi sinh ý cúng bái với đàn tế kia. Hắn đang tự vô cùng kinh ngạc, ảo giác hoảng hốt lại đột nhiên biến mất. Sau đó quan sát khí hải bên trong thân thể, thần thái của Long Anh ngạo nghễ...
Lâm Nhất nhẹ nhàng nhíu mày, trong tròng mắt lóe lên xích mang. Bất kể là người hay là yêu đều có khí cơ lôi kéo, cũng trong lúc vô tình phân ra một luồng thần thức đồng thời tỏa ra bốn phía đàn tế, lại chậm rãi bay lên hư không phía trên. Trong sơn cốc yêu khí hơn người, đàn tế cao lớn bởi vậy mà uy thế cực thịnh. Năm huynh đệ của Thiên Lang tộc tựa như cực kỳ hưởng thụ giờ khắc này, chỉ có Mỵ Nương, Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô là ngoại lệ...
Thời khắc sau đó, Lâm Nhất lại tựa như ngộ ra. Tòa đàn tế kia ngầm có cấm chế cổ quái, chỉ cần lưu ý thêm chút sẽ bị khí cơ bên ngoài dẫn dắt. Tình hình như vậy cũng không cần thiết cảm thấy lạ gì, rất có lợi ích với Yêu tu. Ba người Mỵ Nương thì không, lúc này mới không bị nó quấy nhiễu. Mà bản thân thì bình yên vô sự đều là bởi vì Long Anh...