Lâm Nhất ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc, âm thầm quyết đoán. Thần thức của hắn không dám đi quá xa, chỉ thoáng quan sát ba người Mỵ Nương, sau đó liền nhắm hai mắt lại ra vẻ nhập định. Sau đó bản tôn lặng yên chui xuống đất, ở chỗ đó chỉ còn lại một phân thân đang ngồi ngay ngắn như trước.
Cùng lúc đó, Mỵ Nương đang tĩnh tọa thì đột nhiên hơi động...
Trong một thoáng, Lâm Nhất xuống sâu nghìn trượng dưới đất. Sau đó hắn hơi dừng lại, phía sau không thấy có dị trạng gì, tự cho là hành động mới vừa rồi không có ai phát hiện ra, lúc này hắn mới yên tâm bỏ chạy dưới đất. Mà càng đi xuống, khí tức nóng rực ngày càng nồng nặc.
Cho tới chỗ sâu ba nghìn trượng, Lâm Nhất mới lần nữa dừng lại thế đi. Lúc này dường như đã đưa thân vào trong lửa than, lực nóng khác thường bức tới từ bốn phương tám hướng, nhưng hắn lại hồn nhiên không cảm giác gì. Sau khi lưu ý thêm chút, hắn men theo sự nóng bỏng tìm kiếm điểm khởi nguồn.
Chỉ có điều đi được nửa canh giờ, thân hình của Lâm Nhất bỗng nhiên nhẹ một chút, đã đi tới trong một thiên địa khác. Sau đó, sát khí lóe lên giữa hai lông mày, sự nóng nực vọt tới từ bốn phía không còn sót lại chút gì. Hai chân hắn chậm rãi hạ xuống đất, đưa mắt nhìn bốn phía.
Đây là một cái hang hẹp dài, rộng khoảng trăm trượng, trên dưới cao thấp không đều. Ban đầu nhỏ hẹp, càng đi vào trong thì dần rộng rãi, rồi lại đột nhiên chuyển hướng không rõ. Đây là một khe núi giấu sâu dưới đất, cũng không có suối nước gì, chỉ có bốn vách tường ám xích cùng bức xạ nhiệt cuồn cuộn ập tới.
Lâm Nhất thoáng thở phào, lập tức chạy về một phía hang rộng. Dưới chân cách mặt đất một thước, không hề sợ hãi chút nào, thế đi không nhanh không chậm. Hắn quẹo cua ở chỗ xa trăm trượng, không chần chừ, tiếp tục đi về phía trước...
Thời gian một nén nhang qua đi, Lâm Nhất xuất hiện trong một cái nham động to lớn. Hoặc có lẽ là, một cái lò luyện có lửa cháy mạnh cuồn cuộn thì đúng hơn.
Cái hang này cao khoảng mấy trăm trượng, trong đó là một cái hỏa đầm rộng khoảng gần trăm trượng, nham thạch nóng rực nóng chảy sôi trào phun trào không ngừng, lửa cháy mạnh cuồn cuộn xếp thành mấy nhánh sông đỏ ngầu chảy bốn phía. Vách động bên trên tựa như không chịu được đốt cháy liên tục, bị ăn mòn thành một cái phễu khổng lồ, trên đỉnh có xích vụ kỳ dị quanh quẩn xoay quanh, không cho thần thức xuyên qua.
Ở một bên gần sát hỏa đầm có một chỗ lõm xuống rộng khoảng hơn mười trượng, chính là chỗ Lâm Nhất đang đứng. Hắn ngưng thần quan sát chùm xích vụ phía trên lửa cháy mạnh hồi lâu, vẫn khó hiểu rõ chân tướng. Sau đó hắn đành lắc đầu, vung tay phải về phía trước nhẹ nhàng đánh một chiêu, một luồng hỏa diễm rời khỏi nham thạch nóng chảy bay đến trước mặt.
Sau khi ngũ chỉ của Lâm Nhất vung lên, sợi hỏa diễm hóa thành một con hỏa long linh xảo không ngừng nhảy lên, uy thế quýnh liệt thể hiện khá là bất phàm. Lúc sau, đôi lông mày của hắn nhíu lại, trở tay chộp tới hảo diễm đang biến đổi. Đùng một tiếng, hỏa quang biến mất tăm. Khóe miệng hắn nhếch lên, bất đắc dĩ lắc đầu. Từ sau khi có Thiên Sát Lôi Hỏa, thiên hạ này đã không có mấy loại dị hỏa còn có thể làm mình bị thương nữa rồi.
Phía dưới Yêu Vương cốc quả nhiên có nham thạch nóng chảy tồn tại. Mà nơi này có lửa cháy mạnh, nhìn qua thì xấp xỉ với địa hỏa năm đó của Chính Dương tông, lại bởi vì có yêu khí hòa vào mà có sự khác biệt căn bản. Không thể nghi ngờ, đây cũng là Kiết Kim chi hỏa. Chỉ tiếc, chưa tìm được “Tinh Du thạch” cần để tu sửa Tinh chu, nếu không... lúc này có thể bắt tay vào hành sự được rồi.
Lâm Nhất lại tra xét tới lui trong hang mấy lần, ngoại trừ xích vụ ra thì không thấy gì khác dị thường. Mà hắn đứng tại chỗ, nhất thời lưỡng lự không quyết: là rời đi luôn tìm Tinh Du thạch hay là tiếp tục ngồi xem Thiên Hồ tộc mạo hiểm? Để lại trên mặt đất chỉ là phân thân nguyên thần, không lâu nữa sẽ hiện ra nguyên hình. Mà bỏ lại Tiên Nô xác thực là không đành lòng. Chính là vì nguyên nhân là cô gái kia nên mới nấn ná tới nay...
Sau một lát, hai chân Lâm Nhất chậm rãi lăng không bay lên. Nhưng chưa kịp chạy đi, trong nham động đột nhiên tỏa ra hai cơn gió xoáy một trắng một xanh, tiếp đó có người nổi giận đùng đùng mắng:
- Tiểu tử hạ tiện, dám làm hỏng chuyện tốt của ta! Trốn chỗ nào...
Thế đi của Lâm Nhất chậm lại, hai mắt hơi co. Gió xoáy qua đi lần lượt hiện ra thân ảnh của hai người Tráng Sâm và Mỵ Nương. Một người trong đó mặt mũi hằm hằm, hung thần ác sát; một người ở phía sau trầm tĩnh không nói gì.
Tại sao hai người kia lại phát hiện ra hướng đi của mình, còn theo đuôi tới tận nơi này? Lúc Lâm Nhất đang tự kinh ngạc, Tráng Sâm khí thế hung hăng quát lên:
- Xuống đây với lão tử...
Trong nháy mắt, một tia sáng màu bạc mang theo tiếng rít bén nhọn bỗng nhiên tới. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình lóe lên, hơi có vẻ chật vật rơi vào đất trống ở hỏa đầm. Sau đó, ầm một tiếng truyền tới từ đỉnh đầu, toàn bộ hang đều lắc lư theo, sau đó chính là một loạt đá vụn văng khắp nơi.
- Ồ! Vách đá này cứng rắn vậy sao...
Tráng Sâm ngạc nhiên một chút, sau đó không tỏ ra gì nhìn về phía Lâm Nhất. Quanh người gã lượn lờ thanh khí, hồn nhiên không sợ sự nóng rực bốn phía. Nhìn thấy đối thủ phía trước vẫn chưa chạy trốn thì cười gằn một tiếng, mắng:
- Yêu đàn còn chưa mở ra, vì sao ngươi lại lén lút lẻn vào nơi này...
Lâm Nhất không để ý tới chất vấn của Tráng Sâm mà giương mắt nhìn Mỵ Nương đang lơ lửng giữa không trung. Nàng kia mặc bạch y tung bay, quanh thân có ánh sáng di chuyển, nhìn như trầm tĩnh tự nhiên, lại hơi có vẻ thần sắc khó dò. Hai hàng lông mày của hắn không khỏi nhíu lại, lạnh giọng hỏi:
- Vì sao lại hại ta...