Đoàn người bay nửa ngày thì chậm rãi ngừng lại.
Hơn mười dặm phía trước, núi cao xung quanh sơn cốc đột nhiên lún xuống, trở thành một hố sâu không thấy đáy, cũng vì rừng cây rậm rạp che giấu nên không thể thấy rõ tình hình bên trong. Trên không trung có một tầng sương mù mờ nhạt quấn quanh, tràn ngập hơi lạnh và lộ vẻ kỳ lạ!
- Ha ha! Thợ săn không có kiến thức gọi nơi này là Thiên Khanh Quỷ Vụ. Sau khi Đồng mỗ thăm dò nhiều mặt mới biết được, sau khi tiên nhân đạo tiêu quy khư, hồn phách kéo dài không tan, tự hình thành điềm báo sương lạnh khác thường. Bởi vậy ta tìm kiếm, chắc chắn sẽ có thu hoạch!
Đồng Lý phân trần cùng hai vị huynh đệ, giọng nói thật lớn, tiếng cười vang vọng không dứt ở trong sơn cốc. Bọn họ chỉ lưu lại một lát rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lời ba huynh đệ này nói cũng không phải là giả, nhưng có kỳ ngộ thì nhất định phải có điềm báo khác thường! Phương Tất xoay người liếc nhìn sư phụ với vẻ mặt chờ mong.
Khổng Hạ Tử tản ra thần thức, không chừng sẽ nhìn ra manh mối gì. Ông ta vuốt râu im lặng suy nghĩ một lát, còn khẽ gật đầu với vẻ cao thâm khó dò. Cái gọi là Thiên Khư chỉ tồn tại ở trong sách cổ, sao có thể bị người ta dễ dàng tìm ra được. Cách nói của lão đại Đồng gia chưa đủ làm chỗ dựa. Mà lòng tham là bản tính của con người. Hôm nay ông ta dẫn theo đệ tử đi một lần, có lẽ sẽ có cơ duyên trời cho! Nếu ba người tiểu bối kia dám rắp tâm hại người, chắc chắn sẽ gieo gió gặt bão!
Ba huynh đệ Đồng gia đã tới gần hố sâu này, Phương Tất không cam lòng tụt lại phía sau, vội vàng gọi Tiên Nô:
- Sư muội! Theo sát vi huynh, không nên cách quá xa...
Nói xong, hắn cùng sư phụ Khổng Hạ Tử đi về phía trước.
Tiên Nô 'Ừ' tiếng, trong đôi mắt vẫn thoáng vẻ buồn rầu. Nàng thoáng do dự, bóng dáng hơi lắc lư rồi lập tức dần dần ngưng thực. Nàng khẽ than thở, lúc này mới chậm rãi đuổi theo mấy người bạn đồng hành kia.
Trong sơn cốc, nếu hố to sụp xuống là có sẵn, hai, ba dặm miệng hố đều là cây cối mọc ngược, chỉ còn lưu lại một khe hở, hơi lạnh không hiểu từ đâu tản ra, lại bị sương mù cao tới mấy trăm trượng trên khoảng không ngăn cản. Ngoài hố sâu vẫn còn là màu xanh trải dài, trên cây cỏ trong hố lại che phủ một tầng sương trắng, trong ngoài không ngờ giống như hai mảnh trời đất khác nhau.
Ba huynh đệ Đồng gia đến gần hố không hề dừng lại, lần lượt nhảy xuống. Trong đó, lão đại Đồng Lý còn không quên quay đầu cười ha ha. Không cần nói cũng biết trong mắt hắn đầy đắc ý, bên dưới thật sự có giấu bảo vật nên không có khả năng đi chậm được!
Khổng Hạ Tử bình tĩnh ung dung, từ trên không trung lao xuống. Phương Tất càng hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, rời theo sau.
Bóng dáng Tiên Nô có vẻ cô đơn, giống như một đám mây nhỏ, ung dung hạ xuống. Càng xuống sâu, sắc trời xung quanh càng ảm đạm. Nàng âm thầm sợ hãi. Bước và o nơi khó lường, nàng vẫn nhịn không được nhớ tới tất cả những gì đáng sợ nguy hiểm vạn phần trước và sau khi rời khỏi Yêu Vực...
Bất luận là Yêu Vương cốc chôn giấu nguy cơ ở khắp nơi, hay là tế đàn tuyệt địa, bất luận là Quỷ Linh vực khó có thể phân biệt, còn cả lúc bản thân rơi vào trong vòng vây, bao giờ hắn cũng bình thản, ung dung, nghiêm nghị không khiếp sợ, đều lấy sức một mình, liều mạng tìm kiếm một con đường, ôm tâm tư dốc hết sức trong tuyệt cảnh. Hắn nhìn như lạnh lùng bất kham, nhưng có sự nhanh trí không thua kém tộc Thiên Hồ, còn có can đảm cùng nhân nghĩa hiếm thấy. Hắn không quên Thiên Trần trong quá khứ, nàng cố lắm mới được hắn thu nhận làm đồ đệ. Sư phụ, nếu ngài ở đây, Nô Nhi làm sao phải lo lắng chứ...
Theo hố trời lao thẳng xuống sâu nghìn trượng bên trong, xung quanh rộng mở sáng sủa hơn. Tiên Nô theo sư đồ Khổng Hạ Tử, thân hình chậm rãi rơi xuống. Nàng cố tập trung tâm thần, ngước mắt xem chừng.
Đây là đáy hố trời, giống nhau lâu không gặp ánh mặt trời. Một nơi rộng mấy trăm trượng, ngoại trừ đá vụn trải rộng cùng cây cỏ mọc thưa thớt xung quanh, cũng không thấy có vật gì khác, chỉ có hơi lạnh thấu sương làm cho lòng người bất an.
Tiên Nô ngẩng đầu nhìn lại, con đường tới đây đã bị sương lạnh bao phủ, mơ hồ có một hai điểm sáng...
Phương Tất quan sát khắp nơi, kinh ngạc nói:
- Chỉ là một hố đá mà thôi, Thiên Khư ở đâu, bảo vật ở đâu...
Hắn không hiểu nhìn về phía sư phụ Khổng Hạ Tử, đối phương lại trầm ngâm không nói, nhìn thẳng về phía ba huynh đệ. Bản thân ở đây, thần thức có thể xuyên qua tường đá xung quanh, nhưng không nhìn thấu được tình hình trong lòng đất. Hoặc có kỳ lạ cũng không chừng...
Đồng Lý phát hiện Khổng Hạ Tử sinh nghi nhưng không phân trần, mà cười ha hả, đánh tiếng bảo hai huynh đệ lui về phía sau trăm trượng, tam người đứng thẳng. Sau đó, ba huynh đệ cùng nhau giơ tay lên bấm pháp quyết. Trong nháy mắt, đáy hố run rẩy, đá sỏi bay loạn giống như động đất, tình cảnh kinh người. Tuy nhiên chẳng bao lâu, tất cả đã ngừng lại.
Uổng công hoạt động một lúc làm cho ba huynh đệ rất bất đắc dĩ. Đồng Lực thấy ba người khác đứng bất động thì cao giọng oán giận nói:
- Dưới đất này bị hơi lạnh ngưng tụ, giống như cấm pháp mạnh mẽ. Huynh đệ ta không đủ sức, lúc này mới mời ba vị đến đây, vẫn mong các vị ra tay trợ giúp mới được...
Chỉ cần phá vỡ hơi lạnh ngăn cản, lại có thể chui xuống đất. Khổng Hạ Tử bàng quan một lát, trong lòng đã hiểu rõ. Ông ta vung tay áo lên, lệnh cho Tiên Nô cùng Phương Tất lùi lại về phía sau, liên thủ với huynh đệ Đồng gia bày ra thành trận thế. Chẳng bao lâu, ông ta nhân đức không nhường ai ra lệnh một tiếng, sáu người đồng thời ra tay. Pháp lực hội tụ lại một chỗ, chạy thẳng về phía trong lòng đất.
Có cao thủ Hợp Thể trợ trận, tình hình chợt biến đổi. Chỉ thấy ánh sáng đột ngột phát ra, âm phong xoay quanh, mặc dù có một luồng khí lạnh xông lên trời nhưng kèm theo một tiếng 'Ầm' vang dội. Giờ phút này giống như trời đất cuốn lên, đáy hố chừng trăm trượng lập tức sụp xuống sâu hơn một trượng, thần thức theo xuống, hình như có nhìn thấy...
Khổng Hạ Tử vung tay áo thổi đi bụi bặm tràn ngập, dưới chân bước đến trung tâm của đáy hố, cũng không nhìn ba huynh đệ mà trầm giọng phân phó nói:
- Phương Tất, Tiên Nô, đi theo lão phu...
Ông ta còn chưa nói dứt lời, thân hình đi lún xuống, thoáng chốc không thấy bóng dáng.
Phương Tất ngầm hiểu, vội vàng ngoắc tay ra hiệu nói:
- Sư muội...
Tiên Nô không dám một người ở lại liền đáp một tiếng. Khi nàng theo Phương Tất chui xuống đất, ánh mắt còn nhìn lướt qua xung quanh...
Lão già kia tự kiêu vào tu vi của mình, tự nhiên đảo khách thành chủ? Đồng Lý kinh sợ 'Ơ' một tiếng, cùng hai vị huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó ba người cười một tiếng đầy kỳ quái và xem thường, theo đối phương lún vào trong đất.
Tuy nhiên trong giây lát, Tiên Nô bỗng nhiên giảm tốc độ. Nàng lơ lửng không rơi xuống, vẻ mặt kinh ngạc.
Đây là một hang động kín với kích thước chừng mười mấy trượng. Trên vách động xung quanh có gắn mấy viên huỳnh đá trời sinh. Dưới ánh sáng ảm đạm vẫn có thể thấy được rõ ràng tình cảnh nơi đây. Đó là...
Tiên Nô phát hiện trên đỉnh đầu có động tĩnh, vội vàng tránh sang một bên, tiếp tục tập trung tinh thần quan sát. Dưới một tầng sương trắng cùng bụi bặm đúng là một khối Huyền Băng chôn thật sâu trong nham thạch, nửa phần lộ ra trên mặt đất lại bị khí lạnh bao phủ, có uy thế khiến người ta kinh hồn khiếp vía. Ngoài ra, trong phạm vi hơn mười trượng quanh khối Huyền Băng còn có...