Ba huynh đệ Đồng gia lần lượt hiện thân, trong huyệt động vẫn tĩnh lặng không tiếng động.
Phương Tất nghẹn họng nhìn trân trối, đứng thẳng bất động ở giữa không trung. Tuy có sương lạnh cùng bụi bặm ngăn cản, nhưng vẫn có thể thấy rõ tình hình bên trong Huyền Băng. Trong đó có bóng dáng của từng tu sĩ lẳng lặng đứng thẳng, tất cả không có sức sống lại trông rất sống động, phải có khoảng trên dưới hơn một trăm người...
Thân hình Khổng Hạ Tử đã chậm rãi rơi xuống, chấn động kinh ngạc qua đi, ông ta nhịn không được mà vừa mừng vừa sợ. Trang phục của các tu sĩ trong Huyền Băng đều mang phong cách cổ xưa, vẻ mặt khác nhau, rõ ràng chính là tiên nhân viễn cổ! Mỗi người đều mở to hai mắt, hình như có phẫn nộ cùng không cam lòng, rõ ràng là bị người ta dùng pháp lực giam cầm cơ thể lại đoạt đi tính mạng, sau đó bị vứt bỏ ở đây...
Đây không phải là Thiên Khư, lại hơn hẳn Thiên Khư! Chỉ cần phá vỡ Huyền Băng, thu hoạch càn khôn giới và vật tùy thân của các tiên nhân trong đó, tiên pháp bí kíp cùng rất nhiều bảo vật nhiều tới mức đếm không xuể sẽ đều thuộc về mình, tiên đồ tương lai sẽ không thể đo đếm! Tuy nhiên, chuyện tốt như vậy tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Nếu không mang ngọc có tội, tự trêu chọc lấy mầm tai vạ...
Khổng Hạ Tử âm thầm cân nhắc và tiếp tục đi xuống đi. Ngay vào lúc này, phía đỉnh đầu có người kêu lên:
- Sư bá! Cẩn thận...
Khổng Hạ Tử nghe tiếng, tham lam liếc nhìn Huyền Băng ngoài ba trượng. Ông ta tự cho rằng mình có kế sách, giơ tay cầm một thanh phi kiếm, xoay người cười lạnh nói:
- Ba tên giặc dám lừa dối ta...
Hai chân ông ta mới chạm đất đã không khỏi biến sắc. Lạnh giá khó chịu nổi đã từ dưới chân tấn công bất ngờ tới, lập tức xâm nhập tứ chi bách hài, khí cơ toàn thân thoáng cái đã bị kìm hãm.
Thấy thế, Phương Tất kinh ngạc kêu lên:
- Sư phụ...
Vẻ mặt Tiên Nô buồn bã, vội vàng thân hình lóe lên, trốn tới một chỗ khác của hang động. Nàng xoay người nhìn lại, đôi mắt đẹp nén giận.
Quả nhiên, lão nhị cùng lão tam của Đồng gia đã chặn đường về. Lão đại Đồng Lý lại đắc ý cười nói:
- Ha ha! Huynh đệ ta lòng tốt mời, các ngươi lại thấy nổi máu tham, vậy không trách được người khác...
Phương Tất không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng nắm lấy một thanh phi kiếm, giận dữ nói với Đồng gia lão:
- Còn không thả sư phụ ta ra...
Lời mới ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên lùi lại phía sau, kinh hãi thất thanh nói:
- Ba người... ba người các ngươi che giấu tu vi...
Lúc này hắn mới phát hiện ra, tu vi của lão đại cùng hai huynh đệ Đồng gia đã từ tu vi Luyện Hư, biến thành Hợp Thể trung kỳ...
Lão đại Đồng gia khinh thường nhìn Phương Tất phô trương thanh thế, giễu cợt nói:
- Lại như thế nào? Các ngươi bất nhân trước, chúng ta bất nghĩa sau...
Keng một tiếng, khí cơ toàn thân Khổng Hạ Tử tắc nghẽn, phi kiếm mất đi pháp lực gia tăng tuột tay rơi xuống đất. Hai chân ông ta bị hơi lạnh trong lòng đất làm cho đông cứng lại, không ngờ không thể nhúc nhích được. Bất ngờ bị khống chế, pháp lực mất hết, hơn nữa đối thủ che giấu tu vi, hai tiểu bối không có sức cứu giúp, hôm nay chạy trời không khỏi nắng! Trong tuyệt vọng, ông ta sớm mất đi phong độ cao nhân, nổi giận tới mức chòm râu lay động, khóe mắt muốn rách ra, gào thét nói:
- Các ngươi sớm có chủ mưu, thật vô sỉ...
- Vẫn không tính là mưu đồ đã lâu...
Đồng Lý xem thường lắc đầu, thoáng hạ xuống cách mặt đất ba trượng, rõ ràng trong lòng có phần e ngại đối với Huyền Băng. Hắn liếc mắt nhìn Tiên Nô cùng Phương Tất không biết làm sao, lại quay sang Khổng Hạ Tử đang tức giận thở hổn hển nói:
- Cái gọi là Thiên Khư thật sự đến từ trong miệng thợ săn, lại không phải chính tai ta nghe, mà do ta và sư đệ đồng môn thu hoạch. Chỉ có điều, hắn dẫn theo ta tìm đến chỗ này, sơ sẩy, rơi vào kết quả không khác gì ngươi, ha ha...
Hắn cười ha ha có chút hả hê, lại nói:
- Ta gọi hai vị huynh đệ đến đây, trên đường gặp ba người các ngươi, lại tin tưởng nói ra bí ẩn nơi đây, không có mưu đồ, chẳng qua là tạm thời nảy lòng tham mà thôi...
Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Thân là tu sĩ, còn tránh không được lòng tham quấy nhiễu, kết quả là mất mạng một cách uổng phí. Đối phương chẳng qua che giấu tu vi, lại làm cho mình tưởng có cơ hội lợi dụng, cam tâm tình nguyện rút lui, có thể trách ai được! Khổng Hạ Tử vừa thẹn vừa xấu hổ, biết vậy chẳng làm. Ông ta chỉ cảm thấy lạnh giá xâm nhập vào tim, thần hồn khó có thể giữ được...
Phương Tất lùi đến bên cạnh Tiên Nô, hoảng sợ nhìn xung quanh. Vách đá trên hang động bị hơi lạnh của Huyền Băng bao phủ nên ngăn trở thần thức, cũng chặt lối đi độn pháp. Đường về duy nhất đã bị hai huynh đệ Đồng gia ngăn chặn. Hắn thấy bản thân khó bảo toàn, không chú ý nhiều, vội vàng chắp tay cầu xin Đồng Lý tha thứ:
- Tiền bối! Chúng ta không thù không oán, vẫn mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha mạng...
Hai gò má Đồng Lý lõm xuống, gương mặt khô gầy, cười thâm trầm giống như con cú đêm. Hắn cùng hai vị huynh đệ trao đổi ánh mắt, ngược lại nói với vẻ tàn bạo:
- Ta lại tha cho ngươi một lần, nữ tử kia ở lại, ngươi cút đi!
- Ha ha! Đại ca của ta sớm đã coi trọng nữ tử xinh đẹp như tiên này...
Hai huynh đệ Đồng gia của phụ họa theo đuôi, có lẽ nói ra ý định sau này tạm thời nảy lòng tham.
Trong lòng Phương Tất bình tĩnh lại, vội vàng khom người cảm ơn. Bên cạnh hắn, Tiên Nô yên lặng bất động, hai mắt hơi khép lại, gương mặt lạnh như ngọc nhưng trong lòng lại khẽ thở dài...