Vô Tiên

Chương 1926: Chương 1926: Sư đồ gặp lại (1)




Bên trong hang động, vẻ mặt sáu người khác nhau.

Khổng Hạ Tử vẫn bị hơi lạnh giam cầm, không thể nhúc nhích được. Dưới chân của ông ta dần dần bị bao phủ một tầng sương lạnh, cũng chậm rãi lan lên tứ chi bách hài toàn thân. Trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta đã bớt đi sắc máu, hai mắt đờ đẫn, mơ hồ lộ ra sự khó nhịn khủng hoảng cùng tuyệt vọng. Ngoài mấy trượng là chừng một trăm bóng người quỷ dị, giống như đã tịch mịch quá lâu, oán hận quá lâu, lập tức muốn phá băng lao ra, cắn nuốt bất kỳ một đối thủ nào có can đảm tới gần...

Phương Tất không chú ý tới sư phụ cùng sư muội, vội vàng lao về phía đường về. Hai huynh đệ Đồng gia vẫn ngăn cản ở chỗ cũ, vẻ mặt mỗi người đều không tốt. Hắn lại vội vàng chắp tay chào, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt. Nhưng đối phương không hề động đậy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ trêu tức.

Lão đại Đồng gia cười ha hả, căn bản không để ý tới cầu xin tha thứ của Phương Tất. Hắn liếc nhìn Khổng Hạ Tử bên dưới với mệnh số đã định, lại đắc ý quay sang nhìn bóng dáng động lòng người cách đó không xa, trong lòng nhịn không được dâng lên cảm giác sung sướng như nắm giữ hết thiên hạ. Tiểu nữ tử này có khuôn mặt thực sự rất đẹp, nếu thu làm thị thiếp, trong tiên đạo cũng có thêm vài phần giải trí kiều diễm không phải sao...

Tiên Nô mặc trang phục màu trắng lẳng lặng đứng ở góc hang động, bóng dáng mảnh mai lẻ loi. Ngoại trừ sư phụ Mị Nương cùng Lâm sư phụ, không ai để ý tới sống chết của Nô Nhi. Chỉ có điều, hai sư đồ vì lòng tham quấy phá mà vạ lây tới bản thân, thực sự làm cho không người nào không thương xót ai oán. Bản tính con người vốn ích kỷ cùng lạnh lùng tàn khốc, có khác gì yêu vật ở Yêu Vực...

- Hai vị tiền bối... Vừa rồi đã nói trước, vẫn mong giơ cao đánh khẽ...

Phương Tất cảm thấy không ổn, trong lúc hoảng loạn, giọng nói run rẩy. Hắn thấy Đồng lão đại không để ý tới mình, chỉ đành phải đau khổ cầu xin hai huynh đệ chặn đường. Ai ngờ lão nhị Đồng Lực cười khẩy nói:

- Đại ca của ta tha cho ngươi, huynh đệ ta lại không nói tha cho ngươi...

Lão tam Đồng Ly gắt một tiếng, mắng:

- Tham sống sợ chết, uổng công làm tu sĩ! Chuyện bí ẩn này làm sao có thể để lọt ra tin tức nào chứ...

Giết người diệt khẩu à? Phương Tất sợ hãi thất thanh nói:

- Sư phụ cứu mạng...

Lúc này hắn mới nhớ tới sư phụ, lời mới ra khỏi miệng thì bên dưới đột nhiên truyền đến một tiếng Ầm...

Hắn theo tiếng nhìn lại, vẻ mặt trở nên thảm thiết...

Bóng dáng Khổng Hạ Tử đã không thấy đâu, chỉ có một đám sương máu tản ra, trong nháy mắt lại bay đến trong Huyền Băng cách đó mấy trượng rồi bỗng nhiên không thấy nữa. Một người sống, tu sĩ Hợp Thể, tự nhiên không chịu nổi lực âm hàn, trong nháy mắt cơ thể nổ tung mà chết, ngược lại bị cấm chế Huyền Băng cắn nuốt không còn một mảnh...

Trong lòng Phương Tất nơm nớp lo sợ, mức khó có thể bình tĩnh nổi. Sắc mặt hắn đột nhiên dữ tợn, chợt gào thét một tiếng và há miệng phun ra hai đường kiếm quang, lần lượt lao thẳng tới hai huynh đệ Đồng gia. Người sắp chết đều trở nên điên cuồng! Đây là muốn liều tính mạng để cướp đường bỏ chạy...

Tuy nhiên, tu vi Luyện Hư trung kỳ làm sao có thể là đối thủ của Hợp Thể trung kỳ. Phương Tất nói điên cuồng nhưng lão nhị và lão tam Đồng gia căn bản không để hắn vào mắt. Hai huynh đệ vung ống tay áo lên, trước mặt lập tức tách ra một khe nứt màu đen, lập tức nuốt lấy kiếm quang kéo tới.

- Âm Dương Tử Mẫu kiếm của ta...

Pháp bảo bản mệnh chớp mắt đã không còn, trong lòng Phương Tất tê dại, nhịn không được mà kêu thảm một tiếng. Cho dù đánh cược tính mạng vẫn tránh không được kết quả lấy trứng chọi đá. Ý chí chiến đấu mới dâng lên lập tức không còn. Hắn lại không dám đối mặt với hai huynh đệ này nữa, mà mang theo chút cầu may cuối cùng, thân hình lóe lên phá không chui nhanh. Chỉ mong trên trời có đức hiếu sinh, chỉ cầu được sống tạm nhất thời...

- Ầm...

Một tiếng động khẽ, Phương Tất lại giống như đụng đầu vào tường, thân hình trong nháy mắt hiện ra và chợt bay ngược ra ngoài. Hai huynh đệ Đồng gia lấy pháp lực ngăn cản đối thủ, mới muốn thừa cơ ra sát chiêu, lại cùng thoáng ngẩn người ra.

Ngay vào lúc này có một tiếng dao động rất nhỏ sinh ra từ dưới đất bằng. Theo đó, trong khối Huyền Băng trên mặt đất có hơi lạnh tràn ngập như nước thủy triều dao động, lập tức khuếch tán ra mọi nơi, mắt thấy sắp nuốt hết tất cả hang động.

Thấy thế, lão đại Đồng gia đang ở một bên xem náo nhiệt liền kinh ngạc kêu lên một tiếng. Bản thân Huyền Băng có cấm chế kỳ lạ, chút lơ là sẽ bị nó cắn nuốt. bọn họ mượn huyền cơ này bố trí cạm bẫy, trước sau cũng chỉ mới loại bỏ được hai đối thủ. Ai ngờ được, sau khi cắn nuốt máu tươi, uy năng của cấm chế tăng mạnh. Nếu bị lực âm hàn xâm nhập vào cơ thể, ai cũng không sống nổi a! Cái này đúng là khéo quá thành vụng...

Cùng lúc đó, miệng Phương Tất phun ra máu tươi và ngã về phía vách hang động bên cạnh. Hắn tự biết mình chắc chắn phải chết, đột nhiên mới nghĩ đến một người, khẽ kêu lên:

- Sư muội cứu ta...

Tiên Nô vẫn lạnh lùng đứng lặng một bên. Hai mắt nàng hơi khép lại, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt đẹp tới mức lạnh lùng. Nàng giống như một gốc cỏ trong hang sâu, lặng lẽ canh gác trong bóng đêm lại không dính hạt bụi nhỏ, đẹp đến mức khiến cho người ta tan nát cõi lòng!

Khi bóng người bay qua trước mặt trong nháy mắt, đôi mắt đẹp của nữ tử này bỗng nhiên lóe lên. Tai họa vẫn giáng xuống! Bên trong huyệt động, cấm chế hàn băng nguy hiểm đáng sợ khác thường, lập tức muốn cắn nuốt tất cả. Tuy nói chán ghét Yêu Vực tanh mùi máu, nhìn thấu bản tính xấu xa của con người, nàng vẫn không hề do dự. Thân hình đột nhiên thoáng động, vung tay áo quấn lấy Phương Tất đang kêu cứu, lập tức giơ tay lên lấy ra chín điểm sáng bạc tấn công bất ngờ rời đi.

Trong địa huyệt, Huyền Băng nổi lên biến hóa dị thường, khiến cho huynh đệ Đồng gia trở tay không kịp. Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan, ai cũng không ngờ được Tiên Nô lại đột nhiên ra tay.

Trong lúc đó, luồng không khí lạnh của Huyền Băng đã bao phủ hơn phân nửa hang động. Không thể làm được gì, Đồng Lý không dám chậm trễ, xoay người quay lại. Chợt thấy Tiên Nô ra tay, hắn lơ đễnh cao giọng quát:

- Bắt lấy nữ tử kia, tạm tránh rời khỏi đây đã...

Hắn còn chưa nói dứt lời, đỉnh đầu đã không ngừng phát ra những tiếng “ầm, ầm“. Chín điểm sáng bạc đều nổ tung, hóa thành hàng nghìn hàng vạn ánh sao sắc bén điên cuồng đánh về phía lão nhị cùng lão tam đang chặn đường.

Một nữ tử yếu ớt không chịu nổi gió, một tiểu bối Luyện Hư sơ kỳ lại cứu người chạy trốn ở trước mặt ba vị tiền bối Hợp Thể, đúng là ý nghĩ viển vông! Chính là một nữ tử như vậy ra chiêu tàn nhẫn cùng với uy lực của pháp bảo, tuyệt đối không thua kém bất kỳ một tu sĩ Luyện Hư viên mãn nào, càng giống như một cao thủ có kinh nghiệm chiến trận. Tuy nhiên, nếu như có người biết lai lịch của Tiên Nô, lại không thấy bất ngờ nữa. Yêu Vực hung tàn cùng đẫm máu từ lâu đã vượt xa sự tưởng tượng của huynh đệ Đồng gia cùng với Phương Tất. Người từ trong đó đi ra, sao có thể tầm thường được...

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Đồng Lực cùng Đồng Ly có chút luống cuống tay chân. Hai người mới ngăn cản ánh sao bay loạn như những con đom đóm, liền cảm giác trước mắt có ánh sáng màu trắng lướt qua. Nữ tử kia tự nhiên dẫn theo một người, theo vết nứt trốn vào phía trên trong vách đá của hang động.

Hai huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau, lão đại Đồng Lý quát lên:

- Còn không bắt người, muốn đợi tới khi nào...

Luồng không khí lạnh bên trong huyệt động ép người, không thể ở lâu. Bóng dáng ba huynh đệ đột nhiên biến mất, lao thẳng đuổi theo lối ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.