Vô Tiên

Chương 1927: Chương 1927: Sư đồ gặp lại (2)




Trong thoáng chốc đó, Tiên Nô sử dụng ống tay áo cuốn theo Phương Tất đến trong hố trời. Nàng không dám ở lại, đột ngột từ mặt đất lao lên. Chỉ đợi đi qua con đường giữa đám cây cối kia là có thể thoát khỏi nguy cơ sinh tử. Nàng chỉ cách mặt đất có mười mấy trượng, phía sau có ba pháp lực mạnh mẽ bất ngờ tấn công tới.

Tiên Nô lâm nguy không sợ, trong lúc vội vàng lại lấy ra chín điểm sáng bạc. Nàng vừa chuẩn bị ra tay, chợt thấy khí tức tắc nghẽn, tốc độ thoáng chậm lại, đúng lúc bị sát cơ mạnh mẽ giam cầm.

Ba huynh đệ Đồng gia liên thủ với uy thế kinh người!

Trong lòng Tiên Nô trầm xuống, còn chưa kịp ứng biến lại thoáng ngẩn người ra. Xoạt một tiếng, bỗng chốc có tiếng xé lụa vang lên, tay áo trái bị chặt đứt, có bóng người đập xuống không trung, tiếp theo nàng thoát khỏi ràng buộc, ra sức thoát ra khỏi hố trời. Những kẻ khác không kịp đề phòng trúng phải một đòn, thân hình đột nhiên rơi xuống. Nàng cắn chặt môi, liếc mắt xem thường nhìn về phía lại, lập tức bị ba pháp bảo hình thoi xuyên qua cơ thể. Chỉ nghe “Ầm...” một tiếng, bóng dáng mềm mại đã bị pháp lực nghiền nát...

- Ái chà! Đáng tiếc... Ơ?

Một người không kịp thu tay, cuối cùng lại huỷ mất mỹ nhân hiếm có trên thế gian, Đồng Lý hô to đáng tiếc, lập tức phát hiện có điểm không đúng. Bóng người trang phục màu trắng này đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ thấy vết máu không thấy người. Hắn may mắn nói:

- Ha ha! Thuật phân thân của tiểu nữ tử thật là kỳ diệu, đuổi theo...

Ba huynh đệ lao mạnh đi...

Ngoài hố trời, thân hình Phương Tất lảo đảo. Hắn ngậm máu phun ra một cái, phẫn nộ quay đầu liếc nhìn rồi vội vàng chạy khỏi sơn cốc.

Đi không bao xa, Phương Tất giữa không trung bỗng nhiên dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn lại, ánh mắt ngạc nhiên.

Trong sơn cốc bên dưới, chậm rãi có một bóng người trang phục màu trắng bay lên, đó không phải là Tiên Nô sao? Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng mang theo vết máu, suy nhược không chịu nổi. Tay áo trái còn thiếu một đoạn...

- Sư muội! Muội không phải đã...

Phương Tất quan sát Tiên Nô đến gần, không khỏi ngạc nhiên kêu lên thất thanh.

Tiên Nô khẽ gật đầu ra hiệu, trong vẻ thản nhiên mang theo vài phần lạnh lẽo, suy yếu nói:

- Ta tất nhiên đã chết qua một hồi... huynh đệ Đồng gia đuổi theo, ngươi còn không chạy thoát thân...

Phương Tất nhờ nang ra tay cứu giúp, mới có cơ hội thoát ra. Vị sư huynh này chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, cũng dồn nàng vào chỗ chết. Bản tính con người có ưu điểm lẫn khuyết điểm, nếu không phải đứng trước sống chết sẽ không thể thấy được thật giả. Thế gian này, hạng người ra vẻ đạo mạo nhiều tới mức nào vậy! Mà không phải như vậy, làm sao thấy được sự cao quý của vàng sau khi tôi luyện qua lửa!

Phương Tất vẻ mặt hơi xấu hổ, lại chợt kinh ngạc. Đứng trước sống chết, chút xấu hổ trong lòng lập tức chẳng còn sót lại, hắn vội vàng nói:

- Sư muội có thủ đoạn cao cường, vi huynh có nhiều chỗ không bằng, chỉ bằng đi trước một bước.

Nói xong, nó muốn phá không bỏ chạy, bỗng bị dọa cho giật mình. Chỉ thấy trong sơn cốc phía trước đột nhiên xuất hiện thêm hai bóng người, ngăn cản lối đi...

Ba huynh đệ Đồng gia đã lao ra khỏi hố trời, đồng thời phát hiện ra động tĩnh ở nơi xa. Nhất thời không rõ tình hình nên ba người trao đổi ánh mắt, không chút hoang mang đuổi theo.

Thấy vẻ mặt Phương Tất khác thường, Tiên Nô ngẩng đầu nhìn lên. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, cơ thể nàng thoáng lay động. Nàng cắn chặt môi cảm giác khó có thể tin nổi, nước mắt lưng tròng, vẫn chăm chú nhìn bóng người màu xám quen thuộc này...

...

Lâm Nhất cầm ngọc giản do Thuần Vu Phong in ra, tìm được truyền tống trận trên Sơn Trấn. Sau khi hắn đưa hai khối Tiên Tinh, tu sĩ trông coi trận pháp biết gì đều nói hết. Nữ tử trẻ tuổi lại xinh đẹp, dễ khiến cho người ta lưu ý. Nữ tử vẽ trong ngọc giản vẫn chưa rời khỏi Thiên Tự Tiên Vực, mà mượn trận pháp nơi đây, đi cùng năm nam tử đi tới một nơi khác...

Vừa ra tay đã là hai khối Tiên Tinh, đúng là hào phóng! Thuần Vu Phong không chú ý, vội vàng thúc giục Lâm Nhất lên đường tìm người. Một nữ tử yếu đuối dung mạo xinh đẹp đi cùng năm nam tử sẽ có rất nhiều biến số nhiều.

Có Tiên Tinh mở đường, lại có người chỉ điểm, không tốn bao nhiêu trắc trở, Lâm Nhất cùng Thuần Vu Phong đã tìm được tới giữa núi non rừng rậm. Hai người lại không biết nên đi đâu về đâu, chỉ đành phải tìm kiếm không mục đích trong sơn cốc.

Lâm Nhất có thần thức mạnh mẽ, vẫn cảm giác được nơi nào đó khác thường. Khi hắn dẫn theo Thuần Vu Phong tới sơn cốc này thì năm bóng người lần lượt xuất hiện.

Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt thiên hạ mảnh mai đầy đau khổ, hắn chưa kịp cảm thấy may mắn thì trong lòng căng thẳng...

- Lâm đạo hữu à Lâm đạo hữu... Đây chính là Tiên Nô cô nương, Thuần mỗ cảm tạ...

Khi Thuần Vu Phong xuất hiện, đã nhận ra Tiên Nô trong sơn cốc phía trước. Đây chính là tiên tử làm cho hắn khó có thể quên được, không ngờ còn có duyên gặp lại. Chuyến này nhờ có nhiệt tình của Lâm đạo hữu, nhân tình này về sau không thể quên. Hắn không ngừng bận rộn nói cám ơn, nhưng thân hình đã bay về phía trước. Tiên tử cùng sư huynh của nàng đều đang bị thương, mình tới đúng lúc rồi. Ba nam tử phía xa chính là tiền bối Hợp Thể, còn phải cẩn thận mới được...

Tuy nhiên trong giây lát, Thuần Vu Phong đã chạy tới đón Tiên Nô. Từ phía xa hắn đã vội vàng chắp tay, trong vẻ hào hiệp không mất phần hiền hoà, trong nụ cười mang theo sự quan tâm thân thiết, cao giọng nói:

- Tiên Nô cô nương, đã lâu không gặp.

Nói xong, hắn khẽ gật đầu về phía Phương Tất đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lại có chút ít đề phòng lưu ý tới từng hành động cử chỉ của ba người phía xa kia.

Tiên Nô vẫn chưa lên tiếng trả lời, nước mắt đong đầy, lao thẳng đến gần. Tâm thần Thuần Vu Phong hỗn loạn, trong lòng không ngừng kích động. Không ngờ tiên tử tình thâm ý nặng như vậy, may mà mình đúng lúc chạy đến, nếu không thật sự sẽ bỏ lỡ một duyên phận trời cho...

- Tiên Nô cô nương...

Thuần Vu Phong có vẻ thất thố, lại hơi ngạc nhiên. Tiên tử vẫn không nhìn hắn, tự nhiên đi lướt qua. Hắn quay đầu nhìn lại và thoáng ngẩn người. Chỉ thấy nữ tử kia không đi được mấy bước, cuối cùng lại bái lạy, mang theo vài phần oan ức nức nở nói:

- Sư phụ...

Người cách đó không xa vẫn chắp hai tay sau lưng, khóe miệng thoáng nâng lên, ánh mắt đầy tình cảm ấm áp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.