Rời khỏi Yêu Vực, từ biệt ở tinh không, Tiên Nô cùng Lâm Nhất xa nhau chừng hơn sáu mươi năm. Gặp qua nhiều lần biến đổi, cơ thể bị tổn thương, trong lúc nguy cấp khi bị huynh đệ Đồng gia không ngừng theo sát, lại bất ngờ nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm kia, khiến nàng buồn vui cùng lúc!
Nữ tử này không còn vẻ đẹp lạnh lùng thê lương lại tuyệt mỹ, không còn vẻ bình tĩnh tự nhiên khi đối mặt với sống chết, không ung dung khi thấy bạn đồng hành bị hại, chỉ có oan ức, xúc động, mừng rỡ, giống như trẻ con nhìn thấy người thân, trong lúc bơ vơ tìm được chỗ dựa, nàng thi lễ bái lạy xong thì đứng dậy chạy về phía Lâm Nhất. Nếu không phải còn có sự thân trọng của nữ nhi, giờ phút này nàng thật muốn nhào vào trong lòng sư phụ, được nói hết nổi khổ sau khi chia tay...
Hai sư đồ gặp lại, đám người đứng ngoài quan sát mà tâm tư mỗi người một khác.
Ngoài nghìn trượng, ba huynh đệ Đồng gia dừng lại, trong mắt mỗi người lóe lên vẻ hung các. Hóa ra là trưởng bối của đối phương cũng tới, nhưng chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi! Cùng lắm thì cùng thu thập, để tránh khỏi hậu hoạn...
Ngoài trăm trượng, Phương Tất có chút yên lòng, âm thầm suy nghĩ. Đó là sư phụ của sư muội sao? Chắc hẳn tu vi không kém, sao lại trẻ tuổi như vậy? Nếu ba huynh đệ Đồng gia ném chuột sợ vỡ bình, hôm nay xem như đã thoát được một kiếp...
Ngoài mười mấy trượng, trên gương mặt Thuần Vu Phong đầy lúng túng, trong hai mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi. Lâm đạo hữu không phải tu sĩ tới từ hạ giới sao? Nhớ khi hắn rời khỏi Hành Thiên chẳng qua cũng chỉ là tu vi Luyện Hư, sao lại có nữ đệ tử xinh đẹp như tiên, còn cũng là tu vi Luyện Hư như vậy? Trước đây còn tưởng rằng đối phương nhiệt tình, hiệp can nghĩa đảm, hóa ra người ta đang tìm đệ tử của mình, thế này... thế này bảo người ta làm sao chịu nổi chứ!
Tiên Nô đến bên cạnh Lâm Nhất, bên má vẫn còn vệt nước mắt, khóe miệng còn sót lại vết máu, giống như bông hoa đào gặp mưa, lại giống như hải đường nhuộm sương, vẻ mềm yếu xinh đẹp sạch sẽ động lòng người. Trong đôi mắt sáng ngời, long lanh đầy vẻ vui vẻ. Nàng lập tức lại cúi đầu, không khỏi sung sướng khẽ nói kêu:
- Sư phụ...
Lâm Nhất mỉm cười nhìn Tiên Nô bên cạnh và lặng lẽ gật đầu. Ánh mắt đối phương, tiếng gọi của đối phương đều lộ ra thân tình. Hắn ngầm xấu hổ, ôn hòa nói:
- Nô Nhi! Sư phụ dẫn ngươi rời khỏi ngoài giới...
- Ừ!
Tiên Nô không cần suy nghĩ đã đáp một tiếng, lại tiến nhanh tới, cử chỉ càng thêm thân thiết vô hạn.
Lâm Nhất khẽ thở dài, giương mắt nhìn về mấy người phía xa, nói:
- Nô Nhi! Ngươi bị ai gây thương tích, nói thật đi...
Tiên Nô lặng lẽ quan sát bóng dáng hiên ngang của hắn, hơi do dự mới truyền âm nói:
- Đệ tử cùng sư bá Khổng Hạ Tử và sư huynh Phương Tất, đến từ Huệ Thiên...
Chỉ một lát, Lâm Nhất đã từ trong miệng Tiên Nô biết được ngọn nguồn mọi chuyện. Hắn nhướng mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Tiên Nô đổi thành truyền âm, vẻ mặt người tuổi trẻ kia không tốt, Phương Tất thầm cảm thấy không ổn. Hắn vội vàng chạy từ ngoài trăm trượng tới gần, khiêm tốn chắp tay nói:
- Sư... Sư thúc! Đệ tử Phương Tất bái kiến sư thúc!
Lúc này, ba huynh đệ Đồng gia có tính toán, cũng từ phía xa nghênh ngang bay tới.
Thuần Vu Phong vẫn hồ đồ không hiểu. Tuy nhiên, nếu Tiên Nô cô nương là đệ tử của Lâm đạo hữu, không biết có phải cũng quay về Hành Thiên không? Nếu thật sự là vậy, mình lại có thể làm bạn trên đường...
Nghĩ đến đây, Thuần Vu Phong xoay người lại, không nhịn được nhìn Tiên Nô. Đối phương ghé sát vào Lâm Nhất, cũng không để ý tới ai cả. Hắn chút có mất mát, muốn nói gì đó lại có người nổi giận...
- Ai là sư thúc của nhà ngươi...
Ánh mắt của Lâm Nhất dời khỏi nửa đoạn ống tay của Tiên Nô, lạnh lùng nhìn Phương Tất. Đối phương rụt đầu lại, lui về phía sau mấy bước, lo sợ không yên nói:
- Sư thúc! Tại hạ cùng với sư muội Tiên Nô...
Chỗ này là vùng đất thị phi không nên ở lại lưu, tại sao Lâm đạo hữu phải khổ như vậy! Còn nữa, sư huynh nhìn Tiên Nô làm người cũng không tệ lắm!
Thuần Vu Phong khuyên nhủ:
- Lâm đạo hữu! Nếu tìm được Tiên Nô cô nương, ngươi và ta vẫn nên quay lại thôi, để tránh khỏi tự nhiên xảy ra chuyện không đâu...
Lâm Nhất hất cằm lên, cũng không nhìn Thuần Vu Phong đã lạnh lùng quát lên:
- Tiên Nô ăn nhờ ở đậu khổ sở đã lâu, có lòng tốt cứu người, ngược lại còn bị gây họa, đúng là buồn cười! Đi về đâu? Hôm nay ta không trút cơn giận này cho nàng thì uổng công làm sư!
Nói xong, quanh người hắn có sát khí lượn lờ, hai đạo ấn ký giữa hai lông mày thoáng hiện, lộ ra vẻ ngông cuồng.
Vẻ mặt Thuần Vu Phong cứng đờ, tự biết mình không tiện nhiều lời. Chợt thấy toàn thân Lâm Nhất phát ra uy thế, hắn lại âm thầm kinh hãi. Mình tu tới Luyện Hư hậu kỳ còn có chút vênh váo, tu vi của đối phương cũng không hơn sư phụ Dư Hằng Tử bao nhiêu...
Sư phụ vì mình nổi giận! Trong lòng Tiên Nô vui mừng. Phương sư huynh trong ngoài bất nhất, nên bị trừng phạt mới phải!
Huynh đệ Đồng gia đã đến ngoài mấy trăm trượng, mỗi người đều dừng lại. Người trẻ tuổi kia không ngờ là cao thủ Hợp Thể, hai bên bắt đầu động thủ sợ rằng có chút phiền phức. Tuy nhiên, bản thân lấy ba đấu với một, người đông thế mạnh...
- Ngươi không bằng heo chó, lại nhiều lần hại Nô Nhi, chết không có gì đáng tiếc...
Nói đến đây, Lâm Nhất đã nổi giận. Từ những lời sư đồ mới truyền âm, hắn biết được, Tiên Nô dựa vào thần thông tộc Thiên Hồ, muốn thoát hiểm không khó, tất cả đều bị Phương Tất mới nhiều lần rơi vào đường cùng. Nếu như hôm nay đến chậm một bước, sợ rằng sẽ không gặp lại được đệ tử duy nhất trong Tiên Vực này nữa.
Phương Tất tự nghĩ mình tính sai, vội vàng lùi lại về phía sau. Cố tình xin khoan dung vài câu, bất đắc dĩ vị sư phụ này của Tiên Nô sư muội có sát cơ quá nặng, không bằng tạm tránh đã. Hắn lộ vẻ đáng thương chắp tay nói:
- Sư thúc bớt giận! Tương lai đệ tử ổn thỏa sẽ đi tới trước mặt sư thúc Tống Huyền Tử nhận tội, cáo từ trước...
Còn chưa nói dứt lời, hắn đã xoay người lại trốn.
- Hừ! Đã sắp chết đến nơi rồi, còn dám giở thủ đoạn. Lấy ra Tống Huyền Tử cũng không thể nào cứu được ngươi đâu...
Một lời nói toạc ra dụng ý của Phương Tất, con ngươi Lâm Nhất có ánh sáng lạnh chớp động, đột nhiên giơ tay lên quát: