Vô Tiên

Chương 1929: Chương 1929: Một lưới bắt hết (2)




- Tráng Căn, xé hắn...

Trong chớp mắt, trong tay áo hắn bỗng nhiên vọt ra một trận gió mát, ngay sau đó liền có một tiếng gầm thét giận dữ vang vọng sơn cốc.

Khi Phương Tất sắp bỏ chạy, có bóng sói xé gió lao tới. Hắn kinh ngạc lấy ra pháp bảo tính ngăn cản, hai lợi trảo giống như sắt thép đã phá không tới:

- Rắc...

Bỗng chốc pháp lực hộ thể bị xé rách.

“Phụt” một tiếng xuyên qua cơ thể. Gương mặt của hắn trở nên thảm thiết, còn chưa kịp gào thét, lại “Ầm” một tiếng nổ thành một đống máu thịt, nguyên thần bị người dùng một tay nắm lấy và lập tức nhét vào cái miệng to như chậu máu...

Trong nháy mắt, một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ hóa thành hư không. Trong sơn cốc, một nam tử cường tráng cao hơn một trượng đang đứng, vẻ mặt dữ tợn, hai tay có máu rơi xuống, trong miệng rộng hãy còn phát ra tiếng nhai rắc rắc...

Sư phụ lại muốn giết Phương Tất? Trong lúc bất ngờ, Tiên Nô tính ngăn cản nhưng dĩ nhiên không kịp. Việc đã đến nước này, nàng thở phào một cái, trong lòng ngược lại càng thêm kiên định.

Từ trước tới nay Thuần Vu Phong chưa từng thấy qua cục diện đẫm máu như vậy, càng không ngờ tới bên cạnh Lâm Nhất vẫn giấu một cao thủ. Người kia không phải là Yêu tộc trong truyền thuyết sao? Hắn cũng có Tu vi Hợp Thể, lại hung tàn dã man, lại làm chịu sự sai khiến của người khác... ?

Trong lúc chấn động kinh ngạc, Thuần Vu Phong thất thanh nói:

- Lâm đạo hữu! Phương Tất là sư huynh của Tiên Nô cô nương, lại cùng là tu sĩ, lại bị hại chết, chẳng lẽ không phân biệt thiện ác sao...

Sợ không diễn đạt được hết ý, hắn quay đầu ra hiệu. Ba tiền bối Hợp Thể giống nhau như đúc kia mới là đối thủ chân chính, đừng vì tức giận mà giết nhầm.

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, nghiêng liếc nhìn phía trước, không cần suy nghĩ nói:

- Thế nào là thiện, thế nào là ác? Ta tình nguyện giao tiếp cùng tiểu nhân, không muốn làm bạn cùng ngụy quân tử. Phương Tất ra vẻ đạo mạo, làm hại người tốt với mình thì có khác nào hạng sài lang! Lúc này không loại bỏ, vậy thiên lý ở đâu...

Sau khi Tráng Căn cắn nuốt nguyên thần, vẫn chưa thỏa mãn. Thuần Vu Phong thấy vậy, nhịn không được rùng mình. Tình hình thế nào không phải hiếm có ở Hành Thiên Tiên Vực. Nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một cảm nhận khác. Đặc biệt người chết còn là sư huynh của tiên tử...

Thuần Vu Phong nhìn về phía Tiên Nô, ngầm hối hận. Vẻ mặt tiên tử không dễ nhìn, chẳng lẽ tức giận mình lắm miệng?

Không nói đến Thuần Vu Phong đang lo được lo mất, ba huynh đệ Đồng gia phía xa cũng đang do dự không ngừng. Người trẻ tuổi kia không đáng để lo, nhưng không ngờ hắn còn có giúp đỡ? Nam tử cường tráng kia dùng tay xé xác người sống, nuốt sống nguyên thần, tuy chỉ có tu vi Hợp Thể trung kỳ lại hung hãn khác thường, tuyệt đối không thể khinh thường. Nhưng bí ẩn hố trời tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, lúc này nên làm thế nào cho phải đây...

Lâm Nhất không phân trần, giơ tay lên ra hiệu Thuần Vu Phong cùng Tiên Nô lui ra phía sau. Hắn một mình bước vào không trung đi về phía trước, cả vú lấp miệng em nói với ba huynh đệ Đồng gia phía xa:

- Người tổn thương đệ tử của ta chỉ có một con đường chết...

Đây là muốn ra tay cùng ba vị tiền bối Hợp Thể sao? Tốt quá hoá dở, làm gì cũng phải một vừa hai phải thôi! Trong lòng Thuần Vu Phong vừa nghĩ vậy, lại không dám nói nhảm, vội vàng gọi ra phi kiếm tới canh giữ ở bên cạnh Tiên Nô. Đối phương vẫn không liếc nhìn hắn, chỉ lo nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngạo kia...

Ba huynh đệ Đồng gia đang tự do dự không quyết, chợt thấy đối thủ tìm tới thì ngược lại đều thả lỏng. Trong đó Đồng Lý cười lạnh, châm chọc nói:

- Vị đạo hữu này, ngươi nghĩ rằng ngươi hợp lực hai người, lại có thể chiến thắng được ba huynh đệ ta sao? Còn nói một con đường chết... Ha ha, không chết lại như thế nào...

Trong sơn cốc, Lâm Nhất bước trong không trung bình thản giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ. Đối mặt với lời chế giễu, hắn cao giọng nói:

- Giết ba người ngươi dễ như trở bàn tay...

Hai bên cách nhau còn có ba trăm trượng, hắn ung dung dừng lại, trong tròng mắt có màu đỏ chớp động, uy nghiêm đáng sợ nói:

- Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, làm nô nghìn năm thì có thể tránh khỏi cái chết...

Đồng Lý cảm thấy thú vị, nhìn sang hai bên và lắc đầu nói:

- Nói khoác không biết ngượng...

Lão nhị Đồng Lực cùng lão tam Đồng Ly suy nghĩ sâu xa, mỗi người đều cười gian ác vài tiếng.

Cùng lúc đó, Lâm Nhất bỗng nhiên quát lạnh:

- Tráng Căn, Tráng Diệp, bảo vệ xung quanh cho ta. Nếu để cho một người chạy mất sẽ nghiêm trị không tha!

Hắn vừa dứt lời, lại một bóng sói từ trong ống tay áo của hắn vọt ra, ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng dài, chớp mắt hóa thành một nam tử cường tráng hung ác. Trong thoáng chốc nam tử kia dã chạy tới ngoài nghìn trượng, cùng Tráng Căn trước đó ngăn cản đường lui của huynh đệ Đồng gia.

Giờ phút này, ba huynh đệ Đồng gia bị bao vây chặt chẽ, tình hình trong sơn cốc đã xoay chuyển.

Thấy thế, Thuần Vu Phong tránh phía xa nhịn không được kinh sợ thở dài một tiếng, bừng tỉnh lẩm bẩm:

- Lâm đạo hữu hóa ra đã có chuẩn bị trước, không trách được hắn phấn khích như vậy...

- Sư phụ căn bản không cần nhờ vào người hầu Thiên Lang, với sức một mình cũng đủ để chém giết ba người đối thủ rồi...

Chợt nghe có người sau lưng nói vậy, Thuần Vu Phong vội vàng xoay người. Ánh mắt Tiên Nô nhìn về phía trước, gương mặt tuyệt mỹ động lòng người lại điềm tĩnh và đầy khâm phục ước ao. Hắn ngạc nhiên hỏi:

- Tiên tử nói là hai vị tiền bối này chính là người hầu của Lâm đạo hữu sao? Hắn rốt cuộc có tu vi tới cấp nào, sao lại giết được ba cao nhân Hợp Thể? Nếu thật sự như vậy, vì sao lại...

Tiên Nô thản nhiên liếc nhìn Thuần Vu Phong. Chuyện gặp lại sư phụ, người này cũng có chút ít công lao. Nàng suy nghĩ một lát, khẽ phân trần:

- Huynh đệ Thiên Lang tổng cộng có năm người, bị sư phụ giết ba người, thu hai người còn lại làm người hầu thì có gì kỳ lạ? Đừng nói là ba cao nhân Hợp Thể, ngay cả Yêu Vương cảnh giới Phạm Thiên Tiên Nhân, sư phụ cũng từng trực tiếp giao đấu mà vẫn an toàn trở ra. Sở dĩ sư phụ làm vậy là muốn một lưới bắt hết đối thủ...

Thuần Vu Phong ngơ ngác nhìn tiên tử, kinh ngạc bất đắc dĩ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.