Trong sơn cốc hẹp dài, hai bên dần dần tiếp cận.
Lâm Nhất chậm rãi đi về phía trước. Trong con ngươi hắn có màu máu chớp động, giữa hai lông mày có sát khí quanh quẩn. Toàn thân hắn tản ra uy thế, theo mỗi một bước đi ra lại càng thêm uy nghiêm đáng sợ khó lường.
Có người tìm tới cửa ra tay, ba huynh đệ Đồng gia đã nổi sát tâm. Hai bên tám lạng nửa cân, ai sợ ai chứ. Mà hai nam tử cường tráng hung tàn dã man còn chưa gần, người trẻ tuổi này đã muốn lấy một đấu với ba sao? Đúng là không biết tự lượng sức, ngươi nghĩ rằng ngươi là tiền bối cao nhân à...
Đồng Lý cùng hai huynh đệ dùng mắt ra hiệu, mỗi người đều ngầm hiểu ý. Thấy Lâm Nhất đến ngoài hai trăm trượng, ba người đột nhiên đồng thời há miệng phun ra một đường ánh sáng trắng yếu ớt. Đó là một món pháp bảo hình thoi, tuy chỉ dài hơn một tấc lại lập tức hợp làm một thể. Theo pháp lực thủ quyết của ba người gia tăng, một đường kiếm hồng hơn mười trượng đột nhiên lao về phía đối phương. Trong chớp mắt, trong sơn cốc nhất thời nổi lên sấm sét và gió mạnh, khí cơ trong thiên địa chợt bị kìm hãm.
Lâm Nhất dừng lại, một ánh sáng loá mắt đột nhiên lao tới, sát cơ che trời lấp đất theo đó từ trên cao phủ xuống đầu. Hắn thầm hừ một tiếng, phía sau có long ảnh lóe lên lướt qua. Ở thời điểm không cho phép chậm chễ, hắn vung nắm đấm thép lên, ra sức đánh mạnh. Một con Thanh Long giương nanh múa vuốt rời khỏi cánh tay lao đi, chớp mắt đã đụng phải pháp bảo đột nhiên tập kích.
- Ầm...
Dường như có sấm sét đột nhiên đánh xuống, trong sơn cốc chợt vang lên một tiếng nổ điếc tai nhức óc. Trong một thoáng, pháp lực nổ tung, bão táp cuốn ngang, kiếm hồng biến mất, Thanh Long tan rã. Uy lực còn lại không hề giảm, trong núi rừng mấy trăm trượng gần đó cũng bị phá huỷ hơn nửa, giống như thiên tai gây ra nhưng thật ra là nhân họa mới phải. Ba huynh đệ Đồng gia đều lảo đảo. Lâm Nhất lùi lại hai bước mới đứng vững. Hai bên đứng phía xa nhìn nhau, tất cả đều âm thầm kinh ngạc!
Huynh đệ Đồng gia cùng một mẹ sinh ra nên tâm hồn tương thông, lấy bí pháp liên thủ gia tăng uy lực lại không thể làm gì được đối thủ. Bây giờ một đòn toàn lực, hai phe địch ta tự nhiên có thế lực ngang nhau. Người tuổi trẻ kia chỉ dùng tay không, sao có thể lợi hại như vậy được?
Lâm Nhất thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào phía trước, trong hai mắt càng thêm lạnh lẽo. Không trách được ba tên kia không sợ hãi! Một đòn hợp lực vừa rồi đã đạt cảnh giới cao nhất của Hợp Thể, thậm chí có ba phần uy thế của Phạm Thiên Tiên Nhân ra tay. Nếu thật sự liều mạng, sợ rằng phải vất vả một chút...
Trong đầu suy nghĩ, Lâm Nhất đi về phía trước và nhướng mày trầm giọng quát:
- Còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ, tính đợi đến khi nào!
Lời mới ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên không trung và “ầm, ầm” đánh ra hai quyền. Theo ánh sáng màu xanh lóe lên, hai long ảnh hơn mười trượng gào thét rời đi, uy thế càng mạnh mẽ hơn lúc trước.
- Phì! Lấy nhiều địch ít, sợ hắn cái gì...
Đồng Lý quát một tiếng, ba huynh đệ vội vàng phát động pháp quyết. Ba món pháp bảo kết hợp một chỗ, lại hóa thành một đạo kiếm hồng sắc bén, chỉ đợi đối phương biến ra hai con rồng liền phân cao thấp.
Đúng vào lúc này, phía sau lão tam Đồng Ly đột nhiên xuất hiện một bóng người. Hắn vừa phát hiện thì đối phương dĩ nhiên vung tay áo chộp tới. Trong lòng hắn hoảng hốt, còn chưa kịp ứng biến, một đám mây đen đã ập xuống đầu chụp xuống...
Đột nhiên sinh ra biến cố, Đồng Lý cùng Đồng Lực ở cách hơn mười trượng cực kỳ hoảng sợ. Trong nháy mắt đã không thấy lão tam đâu cả? Người trẻ tuổi kia tự nhiên nhảy đến phía sau mà người không biết quỷ không hay, khóe miệng còn cười tà. Nhất là trong tay áo kia có ma khí phun trào, yêu dị khó dò...
- Ầm...
Kiếm hồng đụng phải hai con rồng đã nhanh chóng xoay chuyển tình thế. Ba huynh đệ thiếu một người, uy lực của pháp bảo giảm đi rất nhiều. Pháp lực phản phệ quá mạnh mẽ, hai huynh đệ còn lại lập tức rơi vào trong sóng to gió lớn, từng người khó có thể bảo vệ lấy mình, bay ngược ra ngoài. Ngay sau đó, một bóng người từ trên cao nhào tới, hai tay vung ra long ảnh với thế không thể đỡ.
Lão đại Đồng Lý ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra. Vừa rồi người bắt đi lão tam chính là phân thân của người kia? Tách ba huynh đệ ra, uy lực pháp lực thần thông không hợp lại được thì tình hình càng hỏng bét! Người còn ở giữa không trung, hắn đã quay đầu lại gào thét nói:
- Lão nhị cẩn thận...
Lão nhị Đồng Lực thấy lão tam bị người dùng một chiêu bắt đi, tâm thần sớm đã hoảng sợ. Chợt nghe đại ca nhắc nhở, hắn không có khả năng suy nghĩ nhiều, hai tay, hai chân múa, loạn trong lúc vội vàng bấm thủ quyết muốn trốn thật xa, mà lúc này lại có bóng người cười tà tự nhiên ngăn cản sau lưng...
Trong lúc kinh hãi, Đồng Lý giơ tay lên sốt ruột vẫy một cái. Một dải sáng từ phía xa bỗng nhiên lao tới, bất chợt mang theo sát cơ mạnh mẽ đánh về phía đối phương. Cùng lúc đó, hắn thừa cơ xoay người bỏ trốn. Tuy nhiên trong lúc ý nghĩ chợt loé lên, sắc mặt hắn đã trở nên thảm thiết. Pháp bảo giống như chìm vào trong biển rộng không thấy bóng dáng, xung quanh đều là ma khí sôi trào và bóng tôi vô biên. Khí cơ của pháp lực bị ngăn cản trong nháy mắt, lối đi mờ mịt...
Đồng Lý trơ mắt nhìn lão nhị lại không thấy nữa, khiếp sợ đến mức cứng rắn dừng lại, giơ tay rạch ra một vết nứt ở giữa không trung. Nhưng còn không đợi hắn mượn vết nứt này để bỏ chạy, toàn thân trên dưới đột nhiên bị chín cấm chế vô hình vây chặt, cũng không thể động đậy. Vết nứt không gian ở gần trong gang tấc lại không còn, hắn tuyệt vọng hét lên một tiếng, chợt cảm giác cơ thể nhẹ bỗng, tiếp theo ngã vào trong một mảnh tối tăm, có người kinh ngạc kêu lên:
- Đại ca... A! Hắn lại tới rồi...
Ma tôn của Lâm Nhất bắt được ba huynh đệ, sau đó lập tức không thấy bóng dáng. Bản tôn đến gần, giơ tay tóm một cái, một đám ánh sáng vây quanh khí đen nhỏ lại đến trong tay áo. Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi xoay người lại, trên dưới đều lộ hết uy thế, hai ấn ký trên mi tâm cũng biến mất không thấy. Hắn gật đầu với mấy người phía xa, rơi về phía sơn cốc.
Một cuộc chém giết chấn động lòng người đã qua, sơn cốc dần dần trở lại sự yên tĩnh của ngày xưa.
Lâm Nhất tìm khối đá lớn ngồi xếp bằng, trong thần sắc thản nhiên lại dường như suy nghĩ tới điều gì. Hai huynh đệ Thiên Lang ở đứng sau lưng hắn giống như bức tượng điêu khắc bằng gỗ không nhúc nhích.
Tiên Nô dọn dẹp xung quanh một lúc, mới cùng Thuần Vu Phong hạ xuống trong sơn cốc. Trên tay nàng cầm hai thứ đồ, chậm rãi đi đến trước người của Lâm Nhất, tò mò hỏi:
- Sư phụ! Ba huynh đệ Đồng gia đi đâu rồi, chẳng lẽ đã bị ngài thu vào vòng yêu...
- Sư phụ tự có Thiên Ma Kết Giới...
Lâm Nhất nói được một nửa liền ngừng lại. Chỉ cần tu vi của đối thủ không cao hơn mình, Thiên Ma Kết Giới lại thành lồng giam thiên địa, cho dù là ai cũng khó có thể chạy trốn, chỉ đành phải chấp nhận bị sắp xếp. Mà lúc này đây thực sự không tiện nhiều lời. Hắn nhìn Tiên Nô mảnh mai động lòng người, trong lòng không khỏi sinh ra thương tiếc, lại nói:
- Trong người ngươi có thương tích, ngồi xuống nghỉ tạm đi! Có Phong đạo hữu...
Thuần Vu Phong còn ở cách hơn mười trượng, trong lòng vẫn còn lo sợ. Với khoảng cách thật xa hắn đã ngửi thấy được mùi máu trên thân của hai nam tử cường tráng kia, thật khiến người ta khiếp sợ tới cực độ. Tiên Nô là một nữ tử, tự nhiên hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào đối với điều này sao?
Ánh mắt hắn nhìn những cây cối bị phá hủy cách đó không xa, nhớ tới cảnh tượng chấn động vừa rồi, Thuần Vu Phong không nhịn được lại xúc động không hiểu. Một vị tu sĩ đến từ hạ giới, ở Hành Thiên khó có thể đặt chân mới phải vội vàng đi tới chỗ khác, bây giờ lại chẳng coi tiền bối cao nhân Hợp Thể ra gì, nói giết là giết, nói bắt lại bắt! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ không thể tin được. Cũng may sư phụ có dự đoán trước, nếu không đắc tội một người như thế, mới là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Còn nữa, vừa rồi chính là phân thân ma tu sao? Đúng là mười phần sát thần...