Long Khư, long đàm.
Chính giữa núi hạp cốc Long Khư, một đoàn sương mù dày đặc đang tụ tập hòa hợp, chậm rãi xoay quanh. Bao phủ trong đó là long đàm và long đỉnh trăm trượng phân minh hiếm gặp, chỉ có một loạt khí cơ cuồng bạo đang tràn ngập, làm người ta trở nên hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp, rồi lại mong đợi không dứt.
Bên ngoài long đàm mấy trăm trượng, trưởng lão cửu tộc ngồi xếp bằng bày hình chữ - nhất- .
Dẫn đầu ngoài Viêm Liệt và Xích Hạ ra, trái phải theo thứ tự là Ngọ Nha, Nha Bốc, Canh Kim, Tân Tạp, Nhâm Thác và Tích Giáp.
Một vị trung niên gần nhất, chính là Ba Cam. Hắn đang mượn nhờ một giọt linh huyết, cũng bế quan trăm năm, giờ này đã là Tiên Quân sơ kỳ cảnh giới, cuối cùng danh tới thực quy, đã trở thành một vị tân tấn trưởng lão Cửu tộc.
Lúc này, mặt đất bỗng nhiên một sự hơi hơi run rẩy, một tiếng ung dung keng minh mơ hồ truyền đến.
Chư vị trưởng lão ở đây tâm thần rung lên, từng người đang tĩnh tọa cũng vội vàng mở hia mắt ra.
Một tiếng hót vang như cửu thiên vân ngoại, lại như reo hò xuyên thấu cửu uyên thâm sâu, khiến cho thiên địa vì đó mà động dung.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tiếng độngấy liền dứt, dần dần biến mất động tĩnh như có như không. Hết thảy đến mà vô tung, đi mà vô hình!
Viêm Liệt hãy còn chăm chú nhìn long đàm mây mù ở phía trước, chốc lát sau cười một tiếng ha hả, mặt hớn hở vui mừng tự đáy lòng nhìn chung quanh nói:
- Ngoài Lâm tôn ra, chẳng qua là Thần Long đến trái đất hiện ra! cửu tộc ta sắp hưng thịnh rồi a! Ha ha.
Dáng vẻ của Xích Hạ và Viêm Liệt tương tự như nhau, đều là lão giả đầu bạc tóc trắng, lại trang trọng, thần thái cách nói chuyện có vẻ rất trầm ổn. Lão vuốt râu chần chờ giây lát, khẽ lắc đầu, nói:
- Lâm tôn và long hài cốt chìm vào trong long đàm, đảo mắt đã hơn một giáp có lẻ. 30 năm trước, long đàm sương mù đột nhiên dâng trào cũng ngưng tụ không tiêu tan, đến nay dĩ nhiên càng thêm dày đặc, cũng không dùng thần thức nhìn trộm, cho nên không rõ tình hình cụ thể trong đó a.
Viêm Liệt lại cười ha hả, tán đồng:
- Như vậy thì đã sao? Phàm tục có nói, phong tòng hổ, vân tòng long. Thần Long đến trái đất, quyết sẽ không là giả.
Có người lên tiếng theo:
- Viêm Liệt trưởng lão nói có lý! Hóa Long chi pháp cửu tộc ta không phải là bình thường, còn có Lâm tôn khuynh lực ứng phó, lần này tất nhiên thành công.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, ai nấy đều mang thần sắc không rõ.
Người phụ họa theo đuôi ấy chính là tân tấn Ba Cam trưởng lão, trong giọng nói đầy sự tôn sùng đối với Lâm tôn. Ngẫm lại cũng thế, hắn và Lâm Nhất có mối quan hệ sâu xa thâm hậu, hơn nữa khi đối phương dốc hết sức tiến cử, mới trở thành một trong trưởng lão của Cửu tộc.
Xích Hạ không tỏ rõ ý kiến đối với lời của hai người, vẫn nhìn hướng long đàm như có điều suy nghĩ. Chốc lát, hắn trầm giọng nói ra:
- Theo chúng ta biết, Lâm tôn nhất thể tam tu, Thần Long chẳng qua là là một tôn phân thân mà thôi! Mà bản tôn hắn sau khi hiện thân thì không thấy quay lại nữa.
Hắn chợt ngừng một chút, nhìn sang Viêm Liệt có chút ưu sầu ở bên cạnh, lại nói:
- Nếu có ngày Lâm tôn bản nhân một đi không trở lại, chúng ta nên như xử trí như thế nào? Long huyết bên trong long đỉnh, mười không còn một. Tiền đồ cửu tộc so với trước sợ rằng càng không chịu nổi a.
Sau câu nói này, chư vị trưởng lão ở đây đều trầm mặc im lặng. Ngay cả Ba Cam và Viêm Liệt cũng không ai lên tiếng nữa, thần sắc ai nấy đều dần dần ngưng trọng.
Xích Hạ lo lắng không phải là không có lý! Lâm Nhất đầu tiên là dùng Chân Long khu thể thành tựu chí tôn, dù có tế ra long hài cốt hiếm thấy dùng để tái sinh thần long nữa. Đủ loại như thế, giống như gió xuân chợt thổi đến, khiến cho Long Khư đang từ từ xuống dốc chợt đổi thành sinh cơ bừng bừng, càng làm cho các tộc nhân của cửu tộc bắt đầu nảy sinh sự mong đợi trở lại thời viễn cổ huy hoàng vốn đã rời xa!
Chẳng qua là, Lâm Nhất chính là kỳ nhân nhất thể tam tu. So sánh cùng Long Tôn, Ma Tôn và Đạo gia bản tôn đều là bất phàm. Nếu hắn thật sự có ngày một đi không trở lại, cũng không nằm ngoài dự tính. Thật ra thì một câu tục ngữ sẽ trả lời: Lấy giỏ trúc mà múc nước chỉ là công dã tràng! Rất dễ dàng chờ được Long Tôn buông tay chạy, Long huyết bên trong long đỉnh cũng mất, cuộc sống sau này lại nên trách qua đây.
Sau một nén nhang, Viêm Liệt dẫn đầu phá vỡ yên lặng. Hắn ho nhẹ một tiếng, khoát tay ra vẻ thoải mái, nói:
- Lâm tôn không phải là người vô tình! Từ khi theo hắn truyền thụ « Thăng Long quyết » có thể thấy được rõ ràng điều đó.
Xích Hạ híp sâu hai mắt, sâu kín nói ra:
- Đúng a! Bằng Thần Long công pháp, đủ để đền ân tình cứu mạng trước đây. Hành động lần này của Lâm tôn ngược lại cũng trong sáng vô tư.
Viêm Liệt thần sắc đọng lại, nhẫn nhịn một lúc lâu mới trừng cặp mắt, cải lời:
- Dù vậy, dù sao Lâm tôn nên biết được Long huyết đến không dễ dàng, đoạn không thể bỏ quên mà không để ý tới cửu tộc ta .
Hắn tuy nói lời như thế, nhưng trong lòng đã có vẻ không đủ tự tin.
Xích Hạ dứt khoát nhắm hai mắt lại, lắc đầu thở dài:
- Ai! Long huyết sử dụng vì tổ tiên di hài, nhưng mà đạo lý chính đáng! Như ngươi lời nói, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi tìm tổ tiên đòi lại công đạo?
Viêm Liệt hoạt kê không tiếng động, chỉ cảm thấy một trận mờ mịt xông lên đầu.
..
Đầu cuối ám không, một khối tinh thạch to lớn đột ngột vắt ngang. Từ xa nhìn lại, mấy chục vạn dặm trên tàn tinh mông lung mờ ảo, hoang vắng không rõ!
Hơn 20 đạo phi hồng từ xa mà đến, dần dần tới gần, tựa như Lưu Tinh bay xuống, rồi lại tĩnh lặng lẽ không tiếng động.
Giây lát sau, từng đạo phi hồng dung nhập vào ám trầm tinh thể. Nhưng chỉ trong nháy mắt, trong một sơn cốc có thêm Lâm Nhất bản tôn cùng với bóng dáng của đám người Hiên Tử, Mạch Khâu. Mọi người lần lượt đứng thẳng, đua nhau đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh.
Đoàn người đến từ Ngọc Thủ Tiên vực, trải qua pháp trận truyền tống mấy phen quay vòng, trải qua thời gian ba tháng có thừa, cuối cùng chạy tới nơi tinh đồ bày ra đây, trong lời đồn là Huyền Chân tiên cảnh thần bí.
Chỗ này sắc trời đen tối, đập vào mắt chỗ đều là đất khô cằn sỏi đá trụi lủi, đồng thời âm hàn hoang vắng, nơi đó có nửa phần dáng vẻ tiên cảnh? Chỉ có xa xa tám ngọn núi bất ngờ cao ngất, khiến cho nơi quỷ dị này càng tăng thêm vài phần thần bí khó lường. Ngoài ra, mấy trăm đạo thần thức càn quét đến, trong đó không thiếu thần thức của người thân quen.
Mạch Khâu lơ đãng nhìn sự việc xung quanh, lớn tiếng nói: