Vô Tiên

Chương 2237: Chương 2237: Không có ai hiểu được (2)




- Lâm huynh đệ chính là Chân Long còn sống, há có thể câu nệ ở trong một ao đầy đất! Chỉ cầu hắn tiên đạo hanh đạt, ân trạch giới nội, bốn phương hàm ninh.

Thuần Vu Phong rất đồng ý với lời của sư phụ, lại khâm phục lão nhân gia nhìn xa trông rộng. Từ dị tượng Thất Tinh lúc trước, liên lụy một hạ giới tu sĩ có lai lịch kỳ lạ, cũng bởi vậy bám riết không tha tám trăm năm, cuối cùng giới nội ngày hôm nay đã có thay đổi. Cái gọi là nghe phong nhìn mây, nắm rõ thiên cơ, không ngoài như thế!

Bất quá, Huyền Chân tiên cảnh tại vực ngoại phía xa, không phải Phạm Thiên cảnh cao nhân là không đi xa được.

Thuần Vu Phong nghĩ đến đây, không khỏi lẩm bẩm:

- Nô nhi chính là nhân vật tiên tử, có thể nào dấn thân vào chỗ hiểm hay không.

Xuất Vân Tử trấn an Bách Lý Xuyên, sau đó không khách khí khoát tay hướng sang Dư Hằng Tử, đang nghĩ ngợi, bỗng trở về động phủ, quay đầu nhìn Thuần Vu Phong, hỏi:

- Tiên tử như thế nào.

Thuần Vu Phong thoáng sửng sốt, mỉm cười lắc đầu. Cùng chung hoạn nạn nhiều năm, rất quen Xuất Vân Tử này lại đang cố lộng huyền hư. Hắn tán đồng đáp theo:

- Mạo nhược thiên thành, kinh diễm muôn phương, tu vi trác tuyệt, nên có danh tiếng của tiên tử.

- Cũng không phải, cũng không phải.

Xuất Vân Tử lắc cái đầu, làm mặt tỉnh nói ra:

- Có thể nhìn, có thể niệm, nhưng không thể được, mới là tiên tử.

Hắn chợt ngừng, da mặt run lên, cười giả dối, đột nhiên quay sang Thuần Vu Phong lại nói:

- Ngươi biết.

Không đợi đối phương ứng tiếng, hai vai hắn hơi dựng ngược lên, sải bước đi tới động phủ nhà mình, không quên huy động cánh tay chỉ vào hai câu bên cạnh, không giải thích được thở dài:

- Không có ai hiểu được.

Thuần Vu Phong có chút hồ đồ, ngưng thần tự nói: Thiên trì xuất nguyệt minh, Linh sơn vân thủy nhàn.

..

Ngoài Vân Thiên, trong tinh không.

Hơn ba trăm bóng người lẳng lặng đứng trang nghiêm, từng người một uy thế bất phàm. Liễu Đạo, Liễu Phàm dẫn đầu mấy chục tiên nhân không cần nhiều lời, một đám kim thánh dưới tay lại yêu khí tung hoành mà sát khí đằng đằng.

Chờ ở đây còn có ba vị Tiên tôn, theo thứ tự là Động Thiên sơ kỳ tiểu thành Ngô Dung, cùng với Động Thiên sơ kỳ đại thành Ngọc Thắng và Hạo Độ. Hoặc là an dật khiến người lười biếng, hay vì những nguyên do khác gây nên, từng ấy năm tới nay, tu vi của hai người không mấy tiến cảnh.

Lâm Nhất dẫn theo Tiên Nô và Thiên Lang hiện thân trong nháy mắt, ba vị cao nhân tiền bối gật gật đầu thăm hỏi, chắp tay lễ ra mắt Liễu Đạo và Liễu Phàm cùng với các tiên nhân, Kim Thánh sờ râu vàng, hung hãn mười phần đón đỡ vài bước, vỗ bộ ngực, lớn tiếng nói:

- Lâm tôn! Ngay cả là núi đao biển lửa, bản tôn cam đi đầu!

Hãy còn không biết muốn tiêu diệt nhà ai, thái độ của hắn rất là trung thành và tận tâm, lại thời khắc không quên quảng cáo rùm beng thân phận nhà mình.

Kim Thánh một người có dã tâm, sau khi bị chủng hạ hồn cấm, đàng hoàng ẩn núp mấy trăm năm tại Cửu Châu môn, ngày tháng an ổn, dần dần không chịu cô đơn, giờ này có động thiên Tiên tôn trấn giữ, mấy chục tiên nhân trợ uy, người đông thế mạnh hơn nữa binh cường mã tráng, tinh kỳ sở hướng, ổn thỏa với thế đánh tan hoành chinh vạn dặm. Tình hình này xem ra, đi theo Lâm Nhất ngược lại cũng không kém, còn phải sớm cho kịp thủ tín tại đối phương cũng kiến công lập nghiệp, nói không chừng ngày sau có thể mượn cơ hội giết Yêu vực trở lại, đoạt lại quyền bính, thành tựu yêu tôn chi vị chân chính!

Lâm Nhất chậm rãi tới gần mọi người, nói với Kim Thánh:

- Lúc này nói còn quá sớm, ngày sau gặp mặt sẽ hiểu.

Kim Thánh chớp cặp mắt, trùng trùng ừ một tiếng. Thầm nghĩ, ý gì? Trong lời nói tu sĩ đều quấn cong cong, nếu giam dần vẫn còn tốt rồi. Vị lão hữu kia thiện giải nhân ý, nhưng đáng tiếc chết sớm.

Ba vị Tiên tôn tiến lên đón. Hạo Độ tay vuốt râu dài, vui vẻ cười nói:

- Ha ha! Lần này mọi sự đã chuẩn bị, chỉ đợi đoạt được Tiên đế truyền thừa, là gột rửa hoàn vũ, chấn động Càn Khôn.

Ngọc Thắng gật đầu phụ họa, tán đồng ý kiến. Ngô Dung không nói một lời, trong thần sắc càng thêm ngưng trọng.

Thiên Lang Diệp Mậu nghe nói là đại chiến sắp tới, không kìm nổi hai mắt sáng lên, ngây ngốc cả người. Đấu tranh anh dũng, sao có thể thiếu chúng ta!

Tiên Nô thần sắc điềm tĩnh, nhưng vẫn không ức chế được phấn chấn mơ hồ trong lòng. Đi lần này không phải là chuyện đùa, mà sư phụ vẫn dẫn mình theo.

Lâm Nhất mỉm cười cùng Hạo Độ và Ngọc Thắng, rồi lại âm thầm lắc đầu.

Mọi sự đã chuẩn bị? Mặc dù bản tôn đã lên đường, Long Tôn vẫn còn chưa động tĩnh. Thiên Ma cửu ấn chỉ được Lục Ấn hợp nhất, dù có sáng tạo thêm thần thông cũng còn thiếu đi hỏa hầu, Cửu Mục sâu cạn khó lường, vân vân. Lâm mỗ sống gần một ngàn hai trăm tuổi, chưa bao giờ có chuyện vạn sự việc đều chuẩn bị sẳn sàng, chỉ có một đường đi phía trước, không bao giờ dám lười biếng.

Lâm Nhất bỗng nhiên mở bàn tay ra, một đoàn quang mang nho nhỏ dịu dàng xuất. Hắn vô tình phân trần, phân phó:

- Ngoài ba vị tiên sinh ra, những người còn lại chờ nhập kết giới.

Liễu Đạo và Liễu Phàm đợi người tới từ kết giới, thấy thế hiểu rõ, mà Kim Thánh cùng với các lũ yêu tiên lại tỏ ra nghi ngờ, nhất thời thấy tình trạng không rõ.

Lâm Nhất giơ tay vung lên, một tầng quang mang màu trắng nhàn nhạt đột nhiên tràn qua tinh không, giây lát bao phủ mấy chục tu sĩ cùng rất nhiều yêu tiên vào trong đó. Không cần tỏ ý, Tiên Nô và Thiên Lang Diệp Mậu đã song song dời bước đến gần đám người rồi. Hắn quát khẽ:

- Thu.

Trong nháy mắt, hơn ba trăm bóng người biến mất một cách vắng lặng.

Lâm Nhất nhẹ phẩy tay áo, hai tay chắp sau lưng, quay sang Hạo Độ và Ngọc Thắng đang tràn đầy kinh ngạc, cười nói:

- Đi tinh đồ xa vời lần này, ngại gì tỷ thí sức của đôi bàn chân một phen.

Hắn còn chưa dứt lời, Ngô Dung đã giành đáp trước:

- Cung kính không bằng tòng mệnh, đi trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.