Hoành Thiên Tiên vực, Cửu Châu biệt viện.
Một nhóm người đang đứng trên một đỉnh núi, trong đó Hạo Độ nhìn hai chữ “Thiên trì” dưới vách đá, vuốt râu cười nói:
- Một ao nước trong suốt, thiên đức tế bốn phương. Hay quá thay!
Cách đó không xa trước một gian động phủ, một bóng người to cao đang vui vẻ cười khà khà, tình cảm tự đắc bộc lộ trong lời nói, vẫn không quên né tránh vài bước, khiến cho hai hàng chữ trên vách đá hiển lộ ra, để mượn cơ hội khoe khoang nhà mình không tầm thường, cũng mang màu sắc đẹp đẽ và thú tao nhã một chút. Chỉ tiếc, các vị tiền bối cao nhân vẫn chưa lưu ý, chỉ lo chỉ chỏ vào pháp trận bên trong hạp cốc (hẻm núi).
Lâm Nhất và Hạo Độ, Ngọc Thắng, Ngô Dung đứng sóng vai, đi theo sau lưng là Tiên Nô toàn thân áo bào trắng như tuyết. Nơi cách đó không xa là Xuất Vân Tử, Bách Lý Xuyên, Thiên Lang Diệp Mậu, anh em nhà họ Đồng và nhóm thầy trò Dư Hằng Tử.
Ngọc Thắng lắc lắc đầu, đưa tay tỏ ý nói:
- Mười dặm chi thế, không thành mênh mông cuồn cuộn, nếu muốn tế thiên hạ rộng lớn, không tái tạo Tiên vực là không thể a. Trong hạp cốc, pháp trận một phương là Lâm Nhất mở ra, trong vòng mười dặm, phong cấm thái sơ khí đến từ Tử Vi tiên cảnh, có tôi luyện thân thể thành tiên chi thần dị!
Ngô Dung thì vuốt râu ngẩng đầu, thần sắc kiêu căng, không nóng không lạnh, giễu cợt nói:
- Hừ! Ngàn nói không bằng hứa một lời, trăm dạ không bằng một nhóm.
Hạo Độ và Ngọc Thắng nhìn nhau nhoẻn miệng cười, chuyển hướng sang Ngô Dung nói ra:
- Ngô huynh lời nói đại thiện! Hai người chúng ta mặc dù khoan thai đến chậm, vẫn còn không chậm! Mong rằng sau này đồng tâm lục lực, cùng cử hành hội lớn.
Ngô Dung mang sắc mặt không chút thay đổi, lạnh lùng đáp:
- Nghe hắn nói, mà nhìn hắn làm.
Ngọc Thắng cười theo ha hả, cũng lên tiếng:
- Còn nhiều thời gian! Còn xin Ngô huynh mỏi mắt mong chờ.
Ba người đang giương thương múa kiếm, hơn nữa lời nói ngầm chứa sắc bén, Lâm Nhất Ma Tôn ở một bên lạnh nhạt im lặng.
Tam Đại Tiên Tôn viễn cổ tề tụ Hoành Thiên, đơn giản là muốn mượn thế Lâm Nhất hắn nhằm chỉnh lại trật tự, tái tạo Tiên vực. Nói trắng ra, chính là muốn nhất thống thiên hạ. Lâm Nhất bản nhân tuy không hùng tâm tráng chí, nhưng cũng sớm nghĩ tới một người càn quét Càn Khôn. Bất kể là vì tâm nguyện của Lão Long, hay là tranh đua cao thấp cùng Cửu Mục, hay là khiến cho những mạch nước ngầm không sạch sẽ kia lần lượt hiện hình, đều không tha cho hắn tiếp tục nhường nhịn xuống. Vì thế, nếu không làm kiêu, song phương ăn nhịp với nhau.
Mà Ngô Dung chính là một người hiếu chiến ghét ác như cừu, hơn nữa chịu đau khổ rất nhiều. Cho nên, hắn cực kỳ oán hận đối với Ngọc Thắng và Hạo Độ không phân biệt được phải trái thị phi lại còn lâm trận rụt rè nao núng. Ai ngờ đối phương nghe tiếng kéo tới, thật thà ngoan ngoãn cung kính hầu hạ hai mươi năm không nói, còn hiểu tình với lý, cũng nhận hết thảy sai lầm trên đầu, chỉ vì rút kinh nghiệm xương máu để sau đó ngóc đầu trở lại.
Như thế, ba vị lão hữu nhìn như ngăn cách thâm hậu, mà những khúc mắc trong lòng đã từ từ trừ khử lẫn nhau. Giờ này, hành trình Huyền Chân tiên cảnh sắp tới chỉ còn chờ Lâm Nhất ra lệnh.
- Sư phụ! Dẫn Nô nhi theo với.
Tay áo Lâm Nhất nhẹ nhàng lay động, giọng nói mềm mại cúi đầu thật thấp, theo đó là mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập đến, vô cùng ỷ lại và ôn nhu đều ở trong đó. Hắn quay đầu thoáng nhìn, Tiên Nô buông lỏng bàn tay nhỏ bé lui về phía sau một bước, hai mắt sáng chớp động vẫn cố chấp không thôi.
Động tĩnh của hai thầy trò đã dẫn tới sự chú ý. Hoành Thiên và Cửu Châu môn trên dưới đã biết chuyện Lâm Nhất muốn đi nhanh đến Huyền Chân tiên cảnh, mấy vị lão nhân quan thân đặc biệt tụ tập đưa tiễn. Đối với tu sĩ trong giới mà nói, Huyền Chân tiên cảnh ấy quá mức xa vời khó lường, nếu mình không có bản lãnh thành hàng kia, chỉ mong Lâm Nhất đi lần này một đường thuận buồm xuôi gió.
Bất quá vẫn có người muốn xuất môn đi theo để mở mang kiến thức. Đó là Tiên Nô, môn chủ Cửu Châu môn, điều đó cũng không có gì đáng trách. Ai bảo người ta có một sư phụ tốt uy chấn Tiên vực chứ! Còn Thiên Lang Diệp Mậu không chịu rơi ở phía sau, sải bước ra, duỗi dài cần cổ, trừng hai mắt một cái rồi quát:
- Ta cũng đi.
Anh em nhà họ Đồng đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt ngời sáng, chần chừ một lúc cũng vội vàng vượt qua đám người, ai ngờ chưa báo danh khẩn cầu, Xuất Vân Tử một bên thân thể lóe lên, chặn ba người lại, quát lên:
- Tụ tập náo nhiệt cái gì đấy? Cửu Châu môn ai tới trông coi.
Thuần Vu Phong động tâm, vừa bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng. Ai chịu bỏ lỡ cơ duyên chứ? Nhưng vị Lâm đạo hữu năm đó, Lâm tiền bối, Lâm sư thúc ngày hôm nay dĩ nhiên là cao không thể với. Mặc dù là ỷ vào giao tình quá khứ mà lân la lại gần, không ngờ lại khiến người ta không há miệng được, không trở được thể diện. Trong lòng hắn không hiểu, ánh mắt không rời khỏi bóng người áo trắng kia.
Lâm Nhất có chuyện trì hoãn, Ngô Dung, Ngọc Thắng và Hạo Độ lại còn vô tình quấy rầy nhau, từng người phất tay áo tỏ ý, lần lượt đạp không mà đi.
Trên một đỉnh núi cạnh Thiên Trì hap cốc, mọi người chỉ để ý nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Thân phận của Tiên Nô và Diệp Mậu không thể so sánh tầm thường, một là mỹ mạo đệ tử đích truyền, một là Thiên Lang máu lạnh trung thành và tận tâm. Nếu hai người cố ý đi theo, bỏ đi người nào đó cũng đều không nói được. Nhất là một vị trong đó còn là môn chủ Cửu Châu môn, sự tình quan hệ không nhỏ a.
Lâm Nhất nhếch miệng lên với Tiên Nô, ý vị không rõ. Ánh mắt đối phương dịu dàng, lay động lòng người. Nàng không nhiều lời, lại quay sang Xuất Vân Tử, Bách Lý Xuyên và Dư Hằng Tử chắp tay nói:
- Hẹn gặp lại.
Một câu vắn tắt còn chưa dứt lời, người đã lăng không dựng lên, cũng không quay đầu lại nói:
- Thất thần làm chi.
Tiên Nô ủy khuất tràn trề, nước mắt nhanh tuôn rồi. Từ biệt sư phụ mấy trăm năm, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Chuyến đi lần này của nàng có trời mới biết lại phải chờ đợi bao nhiêu năm tháng. Mà nàng ta vẫn đau buồn, đột nhiên vui mừng, không kịp chờ đợi bay vút lên trời, không quên hướng nín khóc nhoẻn miệng cười, tỏ ý nói xuống dưới:
- Các vị đạo hữu, hẹn gặp lại! Diệp Mậu, thất thần làm chi.
Thiên Lang Diệp Mậu “ah” một tiếng, chợt hiểu toét miệng cười to, thân hình nhảy lên, theo sát Tiên Nô bay về phía tinh không.
Đứng trên đỉnh núi, mọi người ngước đầu nhìn lên. Trong nháy mắt, bóng người dần xa.
Bách Lý Xuyên vung hai tay áo, bất đắc dĩ lắc đầu nói ra:
- Sau khi Lâm huynh đệ xuất quan, vốn muốn gặp nhau đàm đạo một phen, ai ngờ hắn không ngừng nghỉ chút nào, tức khắc đi xa. Hắn mở hai tay ra, tả oán cùng Xuất Vân Tử ở bên cạnh:
- Người càng quá mức, Lâm huynh đệ còn mang Tiên Nô và Diệp Mậu đi. Cửu Châu môn lớn như vậy, nên đi thông báo, dặn dò một chút đi.
Hắn lại vuốt vuốt râu, tự hỏi tự trả lời:
- Không có! Không nói hai lời liền không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Xuất Vân Tử nhìn hai hàng chữ trên cửa động phủ nhà mình, thần sắc có chút tịch mịch. Nghe thấy Bách Lý Xuyên ở một bên nhứ nhứ thao thao, hắn lắc đầu vui cười ha hả, xoay người nói ra:
- Đó là Ma Tôn Lâm huynh đệ, có vẻ như không khác biệt gì lớn cùng bản tôn, nhưng là một Sát Thần trong tam tu, tà cuồng không kềm chế được mới là bản sắc a! Cửu Châu môn còn có chúng ta, ngươi còn có thể trông cậy vào hắn có thông báo gì? Cũng không phải không trở lại, cứ vô tư.
Dư Hằng Tử ở một bên gật gật đầu phụ họa nói: