Trong lúc tập luyện, hai thầy trò vẫn luôn nghiêm túc như vậy, đây cũng là một cách thể hiện sự kính trọng với các bậc tổ sư.
Trong nắng sớm, Tiểu Nhất rút kiếm, tay phải cầm kiếm, tay trái niệm kiếm quyết, đầu tiên hành lễ với sư phụ, sau đó đó triển khai kiếm pháp, ánh kiếm lấp loáng trong sân.
Tiểu Nhất luyện bộ kiếm pháp này cũng đã được bảy, tám năm nay. Huyền Nguyên kiếm pháp chia ra ba thức đầu phòng thủ, năm thức tiếp theo trong kiếm có thủ, có công. Năm thức cuối được coi là kiếm pháp thuộc về tiên nhân, chưa từng ai có thể luyện thành.
Thức thứ nhất: Vô Phong, thức thứ hai: Vô Thủy, thức thứ ba: Vô Sơn, thức thứ tư là Bạch Viên Khiêu Giản, thức thứ năm: Hồi Tê Vọng Nguyệt, thức thứ sáu: Quái Mãng Phiên Thân, thức thứ bảy: Thương Long Nhập Hải, thức thứ tám: Ngân Hà Đảo Quải.
Tiểu Nhất thi triển kiếm pháp rất lưu loát, vẻ mặt đắc ý, thu kiếm nhảy ra khỏi vòng.
Tay Thanh Vân đạo trưởng vuốt chòm râu, trầm giọng nói:
- Huyền Nguyên kiếm pháp gồm mười ba thức, bắt nguồn từ Huyền Nguyên tổ sư. Đây là kiếm pháp trấn phái được truyền qua các đời, kiếm chiêu mạnh mẽ hiếm thấy nhưng không có nhiều môn nhân được truyền thụ. Mỗi thức kiếm có từ năm đến chín biến hóa.
- Con xem như đã thành thạo tám thức kiếm này. Nhưng con phải biết rằng, kiếm pháp chỉ được tính là đại thành khi người với kiếm hợp nhất, kiếm với thần không tách rời. Nếu không khổ luyện sẽ không đạt được nhân kiếm hợp nhất như thế. Có câu, võ công trong giang hồ trăm ngày côn, ngàn ngày đao, vạn ngày kiếm cũng có cái lý của nó. Đối với Huyền Nguyên kiếm pháp, ngoài khổ luyện còn cần có thêm pháp quyết hỗ trợ.
- Chỉ tiếc là ngàn năm qua không có người nào hiểu ra được những thâm ảo bên trong Huyền Nguyên Quyết, khiến cho Huyền Nguyên kiếm pháp cuối cùng chỉ có vỏ bề ngoài, không khác gì một con thú dữ thiếu mất linh hồn, chỉ còn vẻ hung ác để dọa người. Sư phụ ta cũng là sư tổ con chứng kiến môn phái suy tàn, đành dựa vào võ công thế tục để sáng chế ra một bộ nội công tâm pháp có thể nâng cao Huyền Nguyên kiếm pháp, có điều....
Nghe sư phụ nói đến đây, Tiểu Nhất thu hồi vẻ đắc ý, tò mò hỏi:
- Có điều làm sao vậy sư phụ?
Thanh Vân đạo trưởng nói:
- Tiểu Nhất, sư phụ truyền cho con kiếm pháp gồm mười ba thức, trong đó con lại không có cách nào luyện thành năm thức sau cùng, sư phụ cũng không thể. Con có biết lý do không?
- Đệ tử không biết, kính mong sư phụ giải thích.
Tiểu Nhất khom người, nói.
- Ai...
Thanh Vân đạo trưởng thở dài một tiếng rồi trầm ngâm nói:
- Huyền Nguyên kiếm pháp là một bộ kiếm pháp tiên gia do tổ sư để lại, lấy Huyền Nguyên Quyết để bổ trợ, nghe đồn nó có thể phi kiếm giết địch, chém đầu người ngoài ngàn dặm. Cần phải nắm được Huyền Nguyên Quyết mới có thể thi triển ra năm thức kiếm về sau, vì vậy không riêng gì con, kể cả chưởng môn nhân các đời của Huyền Nguyên Quan, bao gồm bản thân ta cũng chỉ có thể học thuộc mà không có cách nào thi triển được.
- Sư phụ, Huyền Nguyên kiếm pháp đúng là kiếm pháp của tiên nhân sao?
Tiểu Nhất chớp chớp mắt, trên gương mặt lộ vẻ nghi ngờ. Cũng khó trách thái độ của hắn như vậy. Sư phụ từng nhiều lần nói về nguồn gốc Huyền Nguyên Quan, cũng thường xuyên mang chuyện tiên nhân ra kể, nhưng Tiểu Nhất không mấy tin tưởng.
Chuyện tiên nhân quá mơ hồ, trong lòng hắn thực sự không dám tin. Hôm nay sư phụ khẳng định kiếm pháp mà hắn tu luyện mỗi ngày là kiếm pháp của tiên nhân, trong khi nhìn Huyền Nguyên Quan suy tàn đến như bây giờ...
Có lẽ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tiểu Nhất, Thanh Vân đạo trưởng nói tiếp:
- Đừng nói đến kiếm pháp của tiên nhân, ngay cả khi trong tay có tiên nhân pháp bảo, con có thể vận dụng được sao? Năm đó môn phái suy yếu, kiếm pháp bị người trên giang hồ thèm muốn. Khi kiếm pháp bị truyền lưu ra ngoài, cuối cùng cũng là do không có công pháp phù hợp nên chẳng phát huy được bao nhiêu, dần dần bị người ta lãng quên. Sư phụ ta là Thái Nhất đạo trưởng không đành lòng nhìn sư môn lụi bại, vì nghĩ đến đời sau nên dành ra ba mươi năm khổ cực sáng chế ra một bộ nội công tâm pháp, nhưng cũng chỉ có thể phát huy được một hai phần uy lực của Huyền Nguyên kiếm pháp.
Nghe đến đây, Tiểu Nhất cúi đầu thất vọng. Một hai phần uy lực thì có ý nghĩa gì chứ! Làm sao so sánh nổi với các cao thủ võ công trong giang hồ?
- Hừ, con đừng khinh thường bộ kiếm pháp kia. Cho dù chỉ có một, hai thành uy lực cũng không đến lượt võ công thế tục có thể so sánh được!
Thấy Tiểu Nhất mất tập trung, Thanh Vân đạo trưởng giận dữ, trầm giọng quát.
Sư phụ tức giận thật rồi. Tiểu Nhất chuyển kiếm sang tay trái, đưa tay phải lên gãi đầu, cười nói:
- Sư phụ nói rất có lý! Ngài yên tâm, con nhất định sẽ dốc lòng tu luyện bộ kiếm pháp này, nhất định phát huy đến hai phần.. Không, sư phụ, con nhất định phát huy đủ mười phần.
- Tiểu tử thối, con đủ sức phát huy ra một phần thì ta đã hài lòng rồi.
Sắc mặt Thanh Vân đạo trưởng dịu đi, nhẹ nhàng nói:
- Đây cũng là lý do ta không truyền công pháp khác cho con. Sư phụ chỉ muốn con chuyên tâm tu luyện Huyền Nguyên Quyết sao cho có kết quả, dù bao nhiêu năm rồi, hy vọng vẫn là hy vọng...
Tiểu Nhất nhìn thấy sư phụ hoang mang liền hoảng sợ cúi đầu, miệng lí nhí:
- Là do Tiểu Nhất không có năng lực, tám năm trời mà Huyền Nguyên Quyết không tiến triển chút nào.
Nói xong hắn lại gần sư phụ, kéo ống tay áo của người, gương mặt nhỏ nhắn mới cao gần bằng vai sư phụ ngước lên, lộ vẻ kiên định:
- Sư phụ, chỉ cần được ở gần người, Tiểu Nhất nhất định sẽ có một ngày luyện thành pháp quyết kia cho sư phụ xem.
- Ôi..!
Có lẽ nhận ra bản thân quá miễn cưỡng, thế nào lại đặt tâm niệm, hoài bão cả đời lên trên vai một đứa trẻ chứ? Nhìn gương mặt ngây thơ của đệ tử, Thanh Vân đạo trưởng trìu mến vỗ nhẹ đầu hắn, cười ôn hòa nói:
- Đồ ngốc, sư phụ sắp một trăm tuổi rồi, con lại còn nhỏ, con làm sao có thể vĩnh viễn luôn ở cạnh sư phụ chứ?
- Sư phụ chắc chắn sẽ trường sinh bất lão!
- Ha ha ha ha.
- Trăm năm qua đi, cuối cùng chỉ là một giấc mộng. Sư phụ tìm kiếm cả đời, chỉ tiếc cơ duyên không đủ. Một đời tiêu dao, đến cuối đời có được Tiểu Nhất làm bạn đã thấy rất đáng vui rồi.
Tiếng cười thông suốt cùng vẻ phóng khoáng vang xa giữa ánh nắng sớm mai nơi Huyền Nguyên Quan.
- Tiểu Nhất, con chuẩn bị đồ lát nữa xuống núi cùng sư phụ. Hôm nay là lễ đầy tháng của cháu gái Ngô chưởng quỹ ở trấn Thái Bình, hai thầy trò ta tới đó kiếm chén rượu nhạt.