Vô Tiên

Chương 5: Chương 5: Trấn Thái Bình (1)




Nằm cách phía nam dãy núi Thái Bình chừng ba mươi dặm có một thị trấn khá đông đúc tên là Thái Bình. Thị trấn có khoảng vài trăm hộ dân. Hai con đường lớn xuyên qua trung tâm thị trấn giao nhau tạo nên hình chữ Thập, chỗ này gọi là phố Thập Tự. Phường rượu Thiên Thu Phức nằm ở phía đông bắc của phố Thập Tự. Phường rượu này đã có lịch sử hàng trăm năm, sở hữu loại rượu Thiên Thu Phức nức tiếng gần xa.

Hôm nay phường rượu tổ chức đầy tháng cho cháu gái chưởng quỹ họ Ngô, mọi người đến chúc mừng khá đông. Trên cửa vào các quán rượu đều treo đầy những băng vải đỏ, cảnh trượng phố Thập Tự vô cùng náo nhiệt.

Phường rượu được chia ra làm hai khu, đằng trước kinh doanh, đằng sau là khu nhà ở. Mặt tiền của phường có tám cửa vào nhưng chỉ có ba lối thông tới khu nhà. Trong sân đã bày đầy bàn ghế cũng treo khăn đỏ đầy không khí vui mừng như ngoài cửa lớn. Đầu bếp từ tửu lâu Thái Bình bên cạnh và tiểu nhị trong phường rượu đều hối hả chuẩn bị tiệc rượu.

Trước cửa lớn phường rượu Thiên Thu Phức có một người khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, sắc mặc hồng hào và để ria mép. Y mặc áo gấm, mỗi lần bước qua bước lại, các thớ thịt trên người cũng theo đó mà run rẩy. Đây hẳn là chủ phường rượu, Ngô chưởng quỹ - Ngô Đức Quý.

Ngô chưởng quỹ đứng trước cửa, trên mặt tươi cười không ngừng chắp tay chào đón khách mời, tuy nhiên nụ cười trông khá giả tạo.

Gần đến trưa, trên con đường phía bắc dẫn vào trấn Thái Bình xuất hiện hai đạo sĩ một già một trẻ, đang lắc lư đi tới. Lão đạo sĩ đi phía trước, đầu ngẩng cao, ưỡn ngực, hai tay chắp sau lưng, chòm râu ba chỏm bay trong gió. Đạo sĩ trẻ theo sau, trên lưng đeo một thanh kiếm, hai tay áo rộng đung đưa theo nhịp bước chân. Hai người này không ai khác, chính là Thanh Vân đạo trưởng cùng Tiểu Nhất.

Quãng đường ba mươi dặm không xa cũng chẳng gần, hai thầy trò đi chậm cũng mất đến gần hai canh giờ. Cuối xuân, trời nắng chói trang, không khí nóng nực, hai thầy trò lên đường từ sáng sớm đến giờ chưa ăn uống gì, sư phụ xem ra còn tốt, bước chân nhẹ nhàng, thư thái, vẫn giữ dáng vẻ thong dong. Nhưng Tiểu Nhất đã chảy mồ hôi đầy mặt, bụng kêu ục ục từ lâu.

- Cuối cùng cũng đến nơi rồi!

Tiểu Nhất dừng bước, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán và thì thầm. Vì tới đây đã nhiều lần, hắn chẳng lạ gì cảnh hai bên đường, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới thịt cá cùng với trái cây thơm ngào ngạt.

Sư phụ không để ý đến hắn. Từ nhỏ đến giờ, Tiểu Nhất và sư phụ đều đã quen đi đường dài, xuyên qua từng con đường như vậy cũng thành quen. Nhưng vì còn nhỏ tuổi nên hắn chẳng khách sáo gì với sư phụ, đói khát sẽ thuận miệng nói ra, sư phụ thấy vậy cũng sẽ không trách, nhưng vô tình hay cố ý để hắn rèn luyện gân cốt.

Phố Bắc không dài, hai thầy trò chẳng mấy chốc đã tới trước phường rượu Thiên Thu Phức. Ngô chưởng quỹ trông thấy, cuống quýt đi tới, gương mặt có vẻ rụt rè chắp tay nói:

- Ai da, đạo trưởng đã tới rồi, thứ lỗi vì không thể tiếp đón từ xa được đấy.

Trên gương mặt già nua của Thanh Vân đạo trưởng khẽ cười, chắp tay đáp lễ:

- Ngô chưởng quỹ không nên khách sáo, lão đạo đã nhận lời thì chắc chắn sẽ đến xin chén rượu.

- Đa tạ đạo trưởng, nào xin mời vào. Ha ha, Tiểu Nhất đạo trưởng đã lớn nhiều rồi, nào cũng xin mời vào!

Tiểu Nhất cười hì hì, ôm quyền chào Ngô chưởng quỹ:

- Chúc mừng lão chưởng quỹ!

Nói xong, hắn theo sư phụ đi vào trong sân.

Trong sân có đến hai, ba mươi cái bàn đều đã ngồi đầy người, mọi người đang trò chuyện huyên náo. Hai thầy trò được Ngô chưởng quỹ dẫn tới bàn bên cạnh chỗ của chủ nhà, sắp xếp chỗ ngồi cho hai thầy trò xong lại ông ta lại vội vàng đi ra chào hỏi khách.

Bàn của hai thầy trò Tiểu Nhất không có thêm người khác, trên bàn đã bày đủ trà bánh, hoa quả điểm tâm từ trước. Tiểu Nhất rót trà mời sư phụ, nhanh tay nhón bánh ngọt và trái cây cho lên miệng. Lúc sau, khi đã ăn hết cả trái cây, bánh ngọt trên bàn, uống thêm hai chén trà, hắn mới cảm thấy ấm bụng, áy náy nhìn sư phụ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh và cười hì hì, sau đó tò mò quan sát xung quanh.

Trong sân đều là bạn bè hàng xóm láng giềng của Ngô chưởng quỹ, mọi người đang ngồi uống trà đợi giờ lành đến.

Tiểu Nhất hết ngó đông lại ngó tây, chợt thấy Ngô chưởng quỹ dẫn theo hai người trẻ tuổi đến gần. Đi trước là một thiếu nữ mặc váy màu hồng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mắt phượng mày liễu, dáng vẻ xinh đẹp, chỉ là trên mặt có vẻ lo lắng. Phía sau là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mày rậm, mắt to, vẻ mặt cương nghị, thân hình cao lớn, uy vũ, quần áo bó chẽn. Hai vị này hẳn là người mang võ công.

- Hai vị mời đến đây!

Ngô chưởng quỹ đưa hai người đến trước bàn của thầy trò Tiểu Nhất, chắp tay nói với Thanh Vân đạo trưởng cùng Tiểu Nhất:

- Đạo trưởng, hai vị này là người của tiêu cục trong trấn Thái Bình, Viên đại tiểu thư và Xa tiêu đầu.

Ông ta nói xong lại giới thiệu với hai người trẻ tuổi:

- Đây là Thanh Vân đạo trưởng và Tiểu Nhất đạo trưởng của Huyền Nguyên Quan.

Nghe lời giới thiệu của Ngô chưởng quỹ, hai người trẻ tuổi cuống quýt chắp tay thi lễ, cùng nói:

- Viên Phượng Minh, Xa Hải của Tiêu cục Thái Bình bái kiến hai vị đạo trưởng!

Thanh Vân đạo trưởng ngồi yên, giơ tay vuốt râu và nhìn kỹ Viên tiểu thư rồi gật đầu nói:

- Tiêu cục Thái Bình… À, có phải là con gái của Viên Vạn Chương? Đã lớn thế này rồi cơ à? Được, cả hai cùng ngồi xuống đi.

Viên Phượng Minh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Xa Hải ngầm ra hiệu. Thanh Vân đạo trưởng của Huyền Nguyên Quan có danh tiếng vang xa, hiếm người trong trấn Thái Bình không biết đến. Đạo trưởng biết mình từ bé, cũng biết tổng tiêu đầu của tiêu cục Thái Bình không có gì là lạ.

Tiểu Nhất thấy sư phụ tỏ thái độ kể cả, hắn nhanh nhẹn đứng dậy chắp tay nói:

- Lâm Nhất của Huyền Nguyên Quan bái kiến hai vị ca ca, tỷ tỷ. Mời ca ca, tỷ tỷ ngồi!

Lúc này Viên Phượng Minh mới chú ý đến tiểu đạo sĩ bên cạnh Thanh Vân đạo trưởng, thấy hắn chỉ là một đứa bé nhưng ra dáng người lớn, nàng không khỏi mỉm cười, gật đầu đáp:

- Đa tạ tiểu đạo trưởng.

Nang nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Thanh Vân đạo trưởng. Xa Hải với dáng vẻ hùng dũng ngồi bên cạnh Tiểu Nhất, tay vỗ vào vai hắn:

- Đa tạ tiểu huynh đệ.

- Ai u, đại ca nặng tay quá!

Tiểu Nhất có cảm giác vai mình như đụng phải quả tạ sắt, không chịu nổi, vai oằn xuống, nhe răng kêu lên một tiếng.

- Sư huynh! Phải nhẹ tay chứ chứ.

Viên Phượng Minh ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở Xa Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.