Vô Tiên

Chương 6: Chương 6: Trấn Thái Bình (2)




- Ha ha! Ha ha! Xin lỗi tiểu huynh đệ, ta không cố ý.

Xa Hải nhếch miệng cười ngây ngô, miệng nói, tay lại muốn đặt xuống vai Tiểu Nhất, nhưng chợt nhớ ra liền rụt trở về.

Nhìn vẻ khờ khạo của Xa Hải, Tiểu Nhất có cảm giác thân thiện, liền trêu ghẹo:

- Võ công Xa đại ca chắc là rất cao cường, riêng với đôi tay cứng như sắt thép này hẳn đã không có kẻ nào muốn giao đấu cùng huynh rồi, ha ha.

Tưởng tượng Xa Hải ắt sẽ vỗ ngực khoe khoang, ai ngờ vừa ngẩng đầu nhìn Viên Phượng Minh, giọng nói y trầm xuống, ánh mắt buồn bã, nói:

- Tiểu huynh đệ nói vậy chắc cũng không xa lạ gì với võ học, nếu so sánh phần công phu bé nhỏ của ta với cao thủ nhất lưu thì hẵng còn kém xa lắm!

Viên Phượng Minh thấy sư huynh thay đổi, tính tình không còn tỏ ra tùy tiện như trước, lại nghĩ tới tâm sự trong lòng mà không khỏi than thầm.

Sư phụ không nói câu nào, Viên Phượng Minh cùng Xa Hải cũng cúi đầu trầm tư, Tiểu Nhất tò mò nhưng biết không tiện hỏi thăm, đành im lặng nhìn ngó xung quanh.

Một thanh niên mặc trang phục bằng vải thô, khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng không cao nhưng có phần nhanh nhẹn, hoạt bát đang đi lại chào hỏi khách khứa. Đây hẳn là con trai của Ngô chưởng quỹ, Ngô Hanh.

Một lão già đang hướng dẫn tiểu nhị sắp xếp thức ăn kia hẳn là lão Mai - thu ngân của tửu lâu Thái Bình.

Một công tử mặc trang phục màu trắng, tay cầm quạt giấy gật đầu đắc ý, đây là thiếu gia của tửu lâu Thái Bình, Mai Trung Văn.

Ngồi cùng bàn với Mai công tử là các vị chưởng quỹ của tiền trang, trà trang trong thị trấn. Mọi người không biết đang nói chuyện gì, chỉ thấy thi thoảng lại nhìn trộm về phía bàn Tiểu Nhất. Hắn nhìn ra được mục tiêu của họ không phải là hai thầy trò mình, mà là hai người Viên Phượng Minh cùng với Xa Hải. Chỉ là hai người này vẫn ngồi yên, không để ý đến tình hình xung quanh

Giờ lành đã đến, ngoài cửa có tiếng pháo mừng nổ râm ran. Trong sân, tiệc rượu đã bắt đầu. Đủ các loại âm thanh vang lên, không khí nhất thời trở nên náo nhiệt.

Quai hàm Tiểu Nhất bắt đầu hoạt động. Thanh Vân đạo trưởng tự mình rót rượu, gắp thức ăn bắt đầu ăn uống. Tuy là đạo sĩ nhưng lão không kiêng chay tịnh. Thường ngày ăn uống không đầy đủ, hiện tại có món ăn ngon, hai thầy trò nhân cơ hội thỏa cơn thèm, ăn uống chẳng nề hà.

Xa Hải chỉ cúi đầu uống rượu. Viên Phượng Minh cầm chén rượu đưa lên miệng, từ từ uống. Không biết hai vị này có phiền muộn gì. Một bàn bốn người mà chỉ có hai thầy trò Thanh Vân đạo trưởng ăn uống chẳng kiêng dè.

Tiểu Nhất đang cắm cúi gặm một cái chân giò lợn, chợt nghe được tiếng chúc mừng liền ngẩng đầu lên.

Hắn thấy một phụ nữ trung tuổi đi vào trong sân, trong lòng ôm đứa trẻ còn tã lót đi vào sân. Mọi người đứng cả dậy, túm tụm tranh nhau nhìn mặt đứa bé. Tiểu Nhất nghiêng đầu nhìn phản ứng của sư phụ, thấy người đã khôi phục lại dáng ngồi nghiêm nghị. Tuy có rượu ngon xong Thanh Vân đạo trưởng ăn cũng không được nhiều, nãy giờ cơm nước đã no nên. Viên Phượng Minh và Xa Hải cũng buông chén, nhìn về phía mọi người. Lúc này Ngô chưởng quỹ cùng người nhà đang đi về phía bàn Tiểu Nhất.

- Thanh Vân đạo trưởng, đây là cháu gái vừa đầy tháng hôm nay của ta, mời ngài xem hộ một chút.

Ngô chưởng quỹ chắp tay thi lễ rồi vội vã kéo người phụ nữ đang bế đứa bé lại gần Thanh Vân đạo trưởng. Viên Phượng Minh, Xa Hải thấy vậy nhanh nhẹn nhường chỗ. Tiểu Nhất cũng đứng ở phía sau sư phụ.

- Ngô chưởng quỹ đừng lo lắng, để lão đạo xem đã nào.

Thanh Vân đạo trưởng chậm rãi đứng lên, cúi người chăm chú nhìn đứa bé. Sau đó lông mày nhướng cao, cười ha ha hướng về Ngô chưởng quỹ nói:

- Ha ha, không có vấn đề gì, ngày trước ta đi qua trấn Thái Bình, Ngô chưởng quỹ từng hỏi thăm việc cháu gái sinh không đủ tháng, cơ thể gầy yếu, lão đạo đã hứa đến lúc cô bé đầy tháng sẽ tới giúp ngài chúc cho đứa trẻ có được phúc, thọ. Nay lão đạo tới đây rồi, Ngô chưởng quỹ không phải nóng nảy làm gì. Ngài hãy cho chuẩn bị đầy đủ Chu Sa, giấy vàng..

Thanh Vân đạo trưởng vừa nói vừa khẽ vuốt râu, hiên ngang nói

Tiểu Nhất rướn cổ lên ngó đứa bé đang được quấn cả đống tã lót, chỉ thấy một đứa bé còn đỏ hỏn, da dẻ nhăn nheo. Hắn tự nhủ, đứa bé này xấu thật.

Ngô chưởng quỹ cuống cuồng sai người hầu chuẩn bị đồ. Một thoáng sau, Chu Sa, giấy vàng đều được mang tới. Thanh Vân đạo trưởng xắn cao một bên tay áo, ba ngón tay cầm bút lông dính chu sa, miệng lẩm nhẩm những lời khó hiểu. Dưới nét bút như rồng bay phượng múa, ba tờ giấy vàng đã hóa thành ba tấm bùa. Lão đạo sĩ thoáng trầm tư lại lấy thêm một tờ giấy vàng kê một đơn thuốc, sau đó đưa cả cho Ngô chưởng quỹ và nói:

- Đây là ba tấm bùa: bùa Khử Phong để tránh gió độc, bùa Tam Dương Khai Thái để tiêu âm và tích dương, bùa Bình An để tránh tai, cầu phúc. Nhớ đeo ba tấm bùa này trên người. Ngoài ra còn có một đơn thuốc Dục Thân gồm hai mươi vị thảo dược, đem đun nước để tắm rửa cho đứa trẻ mỗi ngày, có tác dụng bồi bổ khí huyết, thân thể khỏe mạnh.

Ngô chưởng quỹ nghe vậy mừng rỡ, liên tục cúi người cảm ơn. Ngô phu nhân và Ngô Hanh cũng vui mừng không kém. Mọi người vây xung quanh trầm trồ khen thưởng công đức, coi lão đạo sĩ như thần tiên. Tiểu Nhất vênh váo đắc ý. Chỉ có vẻ mặt Thanh Vân đạo trưởng vẫn bình thản như không.

- Cảm ơn đạo trưởng! Cảm ơn đạo trưởng! Được đạo trưởng ra tay trị bệnh là may mắn của Ngô gia. Ngô Hanh, mau đưa tiền biếu đạo trưởng.

- Ha ha, thôi miễn, Ngô chưởng quỹ khách khí rồi, việc này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Thanh Vân đạo trưởng khẽ lắc đầu nói.

- Như vậy sao được?

Ngô chưởng quỹ nóng ruột.

- Được rồi, Ngô chưởng quỹ không phải áy náy. Lão đạo nhận hai vò rượu cộng với Chu Sa và đám giấy vàng còn thừa là xong. Cơm nước cũng đã no nê, thầy trò lão đạo cũng nên trở về núi thôi.

Thanh Vân đạo trưởng chân thành nói.

- Vậy thì Ngô mỗ theo ý đạo trưởng vậy. Mau lấy hai vò rượu lâu năm dưới hầm rượu cùng xe ngựa tiễn đạo trưởng.

Ngô chưởng quỹ vội sai người hầu chuẩn bị.

Tiểu Nhất cùng sư phụ ra khỏi quán rượu đã thấy một chiếc xe ngựa đứng chờ ở cửa. Hai thầy trò từ biệt cha con Ngô chưởng quỹ. Tiểu Nhất đỡ sư phụ ngồi lên xe, bản thân trèo lên ngồi cạnh người đánh xe. Trong lòng hắn mừng rỡ vì trên đường về không phải đi bộ, lại có thể ngồi xe ngắm cảnh.

Người đánh ngựa cũng là một người đôn hậu. Trông thấy Tiểu Nhất hoạt bát, hiếu động, phu xe cũng thấy thân thiện, y cười hì hì với tiểu đạo sĩ thay tiếng chào, sau đó ra roi lên đường.

Bánh xe từ từ chuyển động, Tiểu Nhất ợ một tiếng thoải mái, dựa vào vách thùng xe nhìn quanh.

Xe còn chưa đến đầu phố Thập Tự, sau xe có tiếng gọi:

- Đạo trường, xin chậm bước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.